Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 178: Bạch Dạ sụp đổ
Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:42:35
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Dạ điên dại ngừng, như thể đột nhiên mắc bệnh tâm thần.
Anh thậm chí còn nhảy điệu hiến tế của tộc Hồ, chiếc áo choàng da thú bay lượn trong gió: "Ha ha ha, lão tê giác, đầu ngươi mọc nấm kìa, ha ha ha..."
Trong lòng thì nước mắt chảy thành sông, thầm nghĩ, sẽ g.i.ế.c hết những thú nhân .
Như thì sẽ ai truyền chuyện mất mặt của ngoài.
Đây quả thực là nỗi ám ảnh cả đời.
Tê giác giáp sắt chịu đau bẻ gãy đầu sừng biến thành màu đen. Nếu bẻ gãy, sợ rằng bộ cơ thể sẽ thối rữa.
"Điện hạ, mạo phạm !"
Hắn Bạch Dạ đang điên khùng, túm lấy khúc gỗ thô bên cạnh vũng nước, ném về phía sông ngầm.
Nọc độc b.ắ.n lên chiếc đuôi hồ ly trắng muốt của Bạch Dạ, ngay lập tức đốt ba cái lỗ cháy đen.
"Áaaa..."
Bạch Dạ kêu thảm thiết, nhảy lên cây. Cơn đau khiến tỉnh táo hơn. Anh run rẩy lấy viên thuốc chuẩn từ cho miệng.
Viên thuốc nuốt bụng.
Anh cuối cùng cũng ngừng điên dại, nhưng thất khiếu bắt đầu rỉ m.á.u đen.
Cách đó hàng trăm mét, trong một kẽ đá, Huyền Minh đang lén lút quan sát. Anh phấn khích đến run rẩy: "Chậc chậc, Bạch Kỳ, đại ca nhảy phết nhỉ. Tiếc là phụ nữ ở đây, nếu chắc chắn mê hoặc cả đám, gào thét đòi sinh con cáo nhỏ..."
Bạch Kỳ liếc Huyền Minh một cái, khóe môi cong lên một nụ trêu chọc: "Anh đúng là nhắc nhở . Lần mà nhảy, sẽ dùng lá cây ảo ảnh ghi tặng cho đám phụ nữ Thú Vương Thành quà năm mới."
"Hay là lát nữa treo lên quỷ đằng ."
Đuôi rắn của Mặc Lẫm cuộn một chiếc lá ảo ảnh thể phát sáng: "Nghe đại điện hạ Thú Vương Thành nhảy vũ điệu cầu phối ngẫu còn thể chữa vô sinh?"
Thanh Trúc trốn một cành cây. Đôi mắt xanh biếc của chằm chằm bên . Thấy Bạch Dạ ăn một viên thuốc là ngừng điên dại, khẽ nhíu mày: "Không , giải độc quỷ đằng."
Chưa dứt lời.
Mặc Lẫm đột nhiên nhúng bộ cánh tay con sông độc. Làn da tái nhợt của ngay lập tức hiện lên những đường vảy rắn: "Vậy thì thêm chút gia vị nữa."
Sương đen điên cuồng trào từ đầu ngón tay . Toàn bộ sông ngầm ngay lập tức sôi lên như mực nước, đó còn nổi lên những thi cốt kịp tan hết.
"Óe..."
Thanh Trúc bóp mũi nhanh chóng lùi : "Ghê tởm quá. Tô Hi Nguyệt mà độc thế , sợ hãi mà dám ngủ với ."
Bên .
Bạch Dạ tuy ngừng điên dại, nhưng thất khiếu chảy m.á.u đen. Cả loạng choạng rơi xuống từ ngọn cây.
Khi rơi xuống, hai chân nhũn , một chân ngã xuống đất, suýt dẫm quỷ đằng. Sắc mặt u ám như quỷ.
Lão thú nhân tê giác giáp sắt thấy , vội vàng đến đỡ lấy , giọng nôn nóng: "Điện hạ, nên ở đây lâu nữa. Chúng nhanh chóng rút lui!"
Đối phương rõ ràng mai phục bẫy rập. Nếu tiếp tục tiếp, tổn thất chỉ sẽ càng nhiều.
Trong mắt Bạch Dạ lóe lên sự hung ác nồng đậm. Khuôn mặt yêu dị tuấn tú của vặn vẹo u ám, nghiến răng nghiến lợi : "Rút lui? Hôm nay lột da Bạch Kỳ, quyết bỏ qua!"
________________________________________
Mất mặt tập
Dạ Linh đỉnh núi, đôi mắt bạc xuống đám thú nhân đang hỗn loạn .
Anh vẫy tay hiệu cho đội ngũ thú nhân sói đang ẩn phía : "Đến lúc thu lưới . Ném đá ..."
Ngay lập tức, hàng trăm tảng đá lớn bọc quỷ đằng ầm ầm lăn xuống từ đỉnh núi.
Những tảng đá khổng lồ rơi xuống như mưa, hùng hổ, như thể lấp đầy bộ sông ngầm.
"Mau tránh !"
Lão thú nhân tê giác giáp sắt gầm lên, kéo Bạch Dạ và né sang một bên.
Thật đáng tiếc, những tảng đá khổng lồ đến quá nhanh. Không ít thú nhân trong đội ngũ kịp phản ứng, ngay lập tức đè nát, m.á.u thịt vương vãi.
Ngay cả những may mắn sống sót, cũng như mắc bệnh tâm thần, vung tay múa chân, điên dại ngừng.
"Cứu mạng! Chân tan rữa !"
Một con báo đốm thú nhân ngâm trong dòng sông tối tăm, hoảng sợ bò lên bờ.
Giây tiếp theo, nó tảng đá khổng lồ từ đỉnh núi rơi xuống đè xuống sông ngầm. Nước sông độc cuồn cuộn, nổi lên vài bọt khí, loáng cái thi cốt còn.
Bạch Dạ lão thú nhân tê giác giáp sắt kéo xa bờ sông, trốn khu rừng gần đó, tránh xa khu vực đá rơi, để đè nát thành thịt vụn.
Anh đội ngũ của đá đè tan tác, hoặc điên dại, hoặc hộc máu, hoặc vung tay múa chân ngã xuống sông ngầm, cuối cùng thể nọc độc trong sông ngầm hòa tan...
Sắc mặt Bạch Dạ u ám đến cực điểm. Ngọn lửa giận dữ trong lòng gần như thiêu rụi cả bầu trời.
Ánh mắt chằm chằm bờ sông bên , như thể xuyên qua lớp sương mù dày đặc, xé xác Bạch Kỳ thành vạn mảnh.
Đột nhiên cảm thấy mũi ngứa. Anh đưa tay lên lau, phát hiện là m.á.u đen. Sắc mặt càng khó coi hơn.
Ở phía xa, Tô Hi Nguyệt trốn trong bụi cây. Cô kịp thời nuốt thảo dược giải độc ngay khi phát hiện khí độc.
Cô lén qua kẽ hở của bụi cây, như thể động kinh.
"Ha ha ha, bộ dạng của Bạch Dạ thế , thật sự buồn quá. Cho dù may mắn trốn về Thú Vương Thành, chuyện e rằng cũng sẽ trở thành nỗi ám ảnh cả đời của . Chắc chắn dám đặt chân đến đây nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-178-bach-da-sup-do.html.]
Cô đến run cả , thể ngừng . cô sợ Bạch Dạ phát hiện , nên dám quá lớn tiếng.
Báo Phú dùng da thú bọc một cục bùn hỗn hợp phân và nước tiểu, lén lút tiếp cận Bạch Dạ.
Tên đang bận lau m.á.u đen mặt, chú ý đến con báo ở phía đang rình rập.
Hệ thống xem kịch vui chê chuyện lớn, điên cuồng thúc giục trong đầu Tô Hi Nguyệt: "Ký chủ mau lên! Nhân lúc đang lau mặt, trét lên mặt !"
Khóe môi Tô Hi Nguyệt giật giật, trong lòng thầm mắng: Tên hệ thống chó đúng là sở thích ác độc.
cô phản bác, mà lệnh khẽ: "Báo Phú, nhắm thẳng mặt , phóng!"
Báo Phú nheo mắt, đột nhiên vung đầu. "Bùm" một tiếng, cục bùn trộn với phân vàng, và cả nước tiểu mà nó tè để điều hòa, dính chính xác lên khuôn mặt tuấn tú của Bạch Dạ.
Bạch Dạ trét đầy mặt, ngây . Ngón tay run rẩy sờ lên mặt . Đầu ngón tay chạm thứ dính dính, hôi thối, còn cả mùi nước tiểu. Toàn bộ khuôn mặt vặn vẹo.
"Đây là thứ ghê tởm gì?"
Anh đột nhiên lùi một bước, giọng đổi, như một con mèo dẫm đuôi.
Lão thú nhân tê giác giáp sắt nhanh tay lẹ mắt, đỡ lấy . cái mùi đó xông mũi, cũng ói: "Điện hạ, ... mặt bùn."
"Bùn?"
Giọng Bạch Dạ sắc nhọn, gần như vỡ tiếng: "Đây là bùn ? Rõ ràng là... Óe."
Anh hết lời, cái mùi thối đó cho buồn nôn. Máu đen ở thất khiếu trộn lẫn với bùn, chảy xuống mặt , trông chật vật như bò từ hố phân.
"Ha ha ha..."
Tô Hi Nguyệt đến chảy cả nước mũi, còn nổi bọt.
Sau khi phản ứng , cô ngượng ngùng lấy giấy từ ba lô hệ thống lau.
Cô đầu với Báo Phú bên cạnh: "Báo Phú, lắm. Lần e rằng cả đời quên cái mùi ."
Trong lúc đó, Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ, Thanh Trúc, Huyền Minh đang lén lút quan sát. Biểu cảm của họ vô cùng đặc sắc.
Lúc nãy, họ chú ý đến thú cưỡi của Nguyệt Nhi, Báo Phú, đang bọc thứ gì đó, lén lút tiếp cận Bạch Dạ.
Khi đó họ còn thắc mắc, Báo Phú đưa Nguyệt Nhi về bộ lạc sói ?
Sao giờ xuất hiện ở hồ nước mặn?
Không đợi họ kịp suy nghĩ tiếp.
Họ thấy mặt Bạch Dạ trét đầy bùn, bên trong còn lẫn thứ gì đó màu vàng, dính dính, và ướt át...
"Cái nó là phân báo tươi ? Còn trộn cả nước tiểu?"
Huyền Minh đến gần như đau ruột. Cả run ngừng, như thể đột nhiên mắc bệnh tâm thần, thể ngừng .
Vừa : "Con trăng nhỏ thật thú vị, thật sự quá thú vị."
Đầu ngón tay Bạch Kỳ vẫn đang dùng lá ảo ảnh ghi hình ảnh Bạch Dạ phát điên. Anh khẽ: "Đây là công thức của tộc Hồ, phiên bản thêm gia vị đấy. Làm , dưỡng da mà."
Dạ Linh nắm tay đến kêu "cắc cắc", nhưng đôi mắt bạc của lóe lên nụ khó nhận .
Vân Vũ
Nguyệt Nhi mang thai bụng bầu, lén theo đến đây, còn dám chơi phân ? Về nhà kiểu gì cũng treo lên đánh một trận mới .
... nghĩ đến khuôn mặt chật vật của Bạch Dạ, kìm khóe môi cong lên.
Thanh Trúc trốn một cành cây. Đôi mắt xanh biếc của lóe lên một tia chán ghét. Anh bóp mũi, khẽ: "Thối c.h.ế.t . Chiêu của Nguyệt Nhi cũng quá độc ."
Anh nhận cách xưng hô của từ Tô Hi Nguyệt chuyển sang Nguyệt Nhi.
Mặc Lẫm khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi lộ một tia ý : "Hiệu quả tệ. Lần thể cân nhắc dùng độc rắn."
Cùng lúc đó, trong đầu Tô Hi Nguyệt đột nhiên vang lên một loạt âm thanh điện tử.
"Đinh, điểm hảo cảm của Thanh Trúc tăng 5, đạt 70, tiến giai đoạn thích. Thưởng ký chủ một thiên tượng nghi (dụng cụ xem thiên văn) đơn giản. Có thể xem thời tiết trong bảy ngày tới. Phần thưởng gửi ba lô hệ thống. Xin ký chủ tự động kiểm tra và nhận."
"Đinh, điểm hảo cảm của Huyền Minh tăng 5, đạt 65. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng."
Cô những âm thanh trong đầu, vẻ mặt ngây .
Yên lành thế mà điểm hảo cảm tăng?
Chưa kịp nghĩ kỹ chuyện.
Lão thú nhân tê giác giáp sắt cuối cùng cũng phát hiện tung tích của Báo Phú, gầm lên giận dữ: "Con báo từ đến, dám vô lễ với điện hạ như !"
Hắn ngay lập tức hóa thành bản thể. Thân hình khổng lồ, giống như một ngọn núi nhỏ. Mũi phun thở tanh hôi. Chiếc sừng gãy một đoạn đ.â.m thẳng về phía Báo Phú: "Đi c.h.ế.t !"
Báo Phú thấy tình hình , vắt chân lên cổ mà chạy. Trong lòng nó chửi thầm: "Lão tê giác đúng là đạo đức võ sĩ. Cấp bảy bắt nạt cấp năm. Bắt nạt báo ?"
Lão thú nhân tê giác giáp sắt trợn mắt giận dữ. Hắn vung sừng, đuổi thẳng Báo Phú. Mặt đất rung chuyển chân .
"Thằng nhóc con, dám trét phân lên mặt điện hạ. Hôm nay dẫm nát ngươi thành bánh báo!"
Báo Phú chạy đầu , miệng vẫn quên châm chọc bằng tiếng : "Lão tê giác, cái sừng gãy của ngươi độc đáo thật đấy. Có đánh chặt ? Ha ha ha!"
Đi theo chủ nhân một thời gian, nó cũng học cách chọc giận đối thủ.
Lão thú nhân tê giác giáp sắt , giận đến bốc khói: "Tìm chết!"
Tô Hi Nguyệt trốn trong chiếc áo choàng tàng hình. Thấy Báo Phú truy đuổi khắp nơi, cô sốt ruột giậm chân: "Báo Phú, chạy về phía sông ngầm. Chú ý đừng dẫm quỷ đằng, cũng đừng rơi xuống sông ngầm."
Tai Báo Phú khẽ động. Nó ngay lập tức đổi hướng, điên cuồng chạy về phía bờ sông ngầm.
Nó vẫn quên chú ý chân, tránh dẫm quỷ đằng.