Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 192: Nôi Trẻ Con

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:42:50
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Hi Nguyệt chằm chằm màn hình, nơi Sở Du Du đang bận rộn qua , nhíu mày thật sâu: “Không ! Con chuột chũi mà thật sự dụ Bạch Dạ ngoài, thì chẳng răng cửa mọc ?”

Bạch Dạ tuy là đại điện hạ của Thú Vương Thành, nhưng xét cho cùng vẫn là một gã nhà quê, từng thấy qua những trò bao giờ.

Chỉ cần xuất hiện, nhiệm vụ của Sở Du Du cơ bản thành 70%, việc mọc răng cửa chỉ là chuyện nhỏ, tệ nhất là nếu Sở Du Du trở thành bạn lữ của Bạch Dạ, e rằng sẽ càng khó đối phó hơn.

Cô điên cuồng thúc giục hệ thống trong đầu: “Thống Thống, ngươi mau nghĩ cách ! Chúng thể cứ chờ xem !”

“Ký chủ bình tĩnh!”

Hệ thống nhảy disco điên cuồng trong đầu cô: “Hiện tại chúng thể phóng hỏa từ xa, cũng thể đầu độc từ xa, kể cả bây giờ cưỡi báo mà chạy như điên đến Thú Vương Thành cũng kịp… , ký chủ quên đại nhân Bạch Kỳ giỏi nhất cái gì ?”

Tô Hi Nguyệt sững sờ, mục đích Bạch Kỳ trở về Thú Vương Thành chính là để đối phó Bạch Dạ, gây khó dễ cho đối phương.

Chỉ cần Bạch Dạ chút gió thổi cỏ lay, Bạch Kỳ bên chắc chắn sẽ tay.

cô vẫn chút yên tâm.

Cô sờ bụng lật giường, tiểu bảo bối trong bụng đột nhiên đạp cô một cú thật mạnh.

“Chậc, nhóc con đá cũng mạnh phết.”

Cô xoa bụng lẩm bẩm.

Trong lòng chín phần chín xác định là giống Dạ Linh, nếu là Mặc Lẫm chắc chắn là trứng rắn, mà trứng rắn thì đá .

Gần như ngay khi ý nghĩ xuất hiện, hệ thống nhảy nhót : “Ký chủ chỉ đoán đúng một nửa.”

“Cái gì gọi là chỉ đoán đúng một nửa?”

Bàn tay Tô Hi Nguyệt đang sờ bụng lập tức cứng đờ, trong đầu đột nhiên hiện lên một khả năng đáng sợ nào đó: “Đừng với là sinh đôi, hoặc là đa thai nha…”

Hệ thống hắc hắc , giọng điệu cực kỳ khó ưa: “Chúc mừng ký chủ, là ‘bữa ăn cao cấp hỗn hợp sói rắn’ đấy! Ba sói con cộng thêm tám quả trứng rắn!”

“Á đù!”

Tô Hi Nguyệt như sét đánh ngang tai, suýt nữa sặc nước bọt của chính : “Ba sói con cộng tám trứng rắn? Cái bụng là túi bách bảo ?”

Cô cúi đầu chằm chằm cái bụng tròn vo của , đột nhiên cảm thấy kích cỡ quả thật quá mức đồ sộ.

Giọng điệu bựa bựa của hệ thống bổ sung thêm: “Ký chủ yên tâm, sói con và trứng rắn đều kỳ thai nghén là hai tháng ~ Ngài đây là thuộc kiểu ‘sản xuất hiệu suất cao’!”

“Hiệu suất cao cái quỷ !”

Cô phát điên xoa bụng: “Sói con là thai sinh, trứng rắn là đẻ trứng, rốt cuộc con đường sản xuất nào đây?”

Hệ thống bắt đầu hưng phấn phổ cập khoa học cho cô: “Sói con hai tháng là thể xuống đất chạy, trứng rắn thì cần ấp 60 ngày, hang động của ký chủ sẽ đặt tám cái ổ ấp trứng, còn chuẩn ba cái xương để sói con mài răng nữa đấy!”

Mắt Tô Hi Nguyệt tối sầm, vớ lấy cái gối mềm ném thẳng tường: “Cái thế giới thú nhân cái quái gì mà thể thai dị trứng đồng kỳ thế hả?”

Đột nhiên nhớ những ngày tháng hỗn loạn đó, mặt cô nóng bừng.

“Thống Thống, ngươi sói con và trứng rắn đánh trong bụng ?”

Cô nghĩ đến sức lực khi sói con đạp bụng , chằm chằm cái bụng đang phình to mà rùng .

Nếu lỡ đạp vỡ trứng rắn thì bây giờ?

Gần như ngay khi ý nghĩ xuất hiện.

Màn hình ảo mặt cô từ Sở Du Du ở Thú Vương Thành lập tức chuyển thành hình ảnh siêu âm B.

“Ký chủ xem, mấy sói con đang nhảy disco trứng rắn kìa…”

Ba cục lông tròn trong vầng sáng trong suốt đang đuổi theo tám quả trứng rắn trắng muốt, vui vẻ.

Con sói con tinh nghịch nhất thậm chí còn ưỡn mông, đá trứng rắn như đá bóng.

________________________________________

Tô Hi Nguyệt chằm chằm hình ảnh siêu âm B mặt, thái dương giật thình thịch.

“Cái lũ tiểu hỗn đản !”

Cô nghiến răng nghiến lợi vỗ vỗ bụng: “Nhảy nhót nữa thì nhét hết bụng Dạ Linh đấy, để cái tên chó đực tự đẻ …”

Cái bụng lập tức im lặng như tờ.

Hệ thống nín : “Ký chủ, ba con sói con quả nhiên thiên phú dị bẩm, dường như thể hiểu lời .”

“Hiểu cái rắm, chẳng qua là động tác vỗ bụng của dọa cho sợ mà thôi.”

Cô mặt mày đen xoay xuống giường, nhanh chóng lấy từ ba lô hệ thống cuốn sách “Bách Khoa Toàn Thư Về Đồ Gỗ Tre” từng nhận phần thưởng.

Đây là một cuốn sách dày, bìa màu xanh đen.

Trên bìa bốn chữ cổ tự “Bách Khoa Toàn Thư Về Đồ Gỗ Tre”.

giường đá, đặt tập tranh lên đùi, nhẹ nhàng mở , những trang giấy ố vàng sột soạt lay động.

Mùi mực lẫn với một mùi hương cỏ cây nào đó lan tỏa trong hang.

Ngón tay cô nhấn mạnh bản vẽ “Nôi Trẻ Con”: “Báo Phú! Đến núi chặt mười cây trúc tím văn loại to nhất!”

Báo Phú đang ngủ gật ở cửa hang, thấy tiếng chủ nhân, lập tức tỉnh táo .

Hắn nhấc chân hang động: “Chủ nhân, trúc già trúc mới?”

“Muốn trúc già, càng lâu năm càng , chọn loại độ dẻo dai đủ.”

Tô Hi Nguyệt chằm chằm tập tranh mặt nghiên cứu, ngẩng đầu lên .

“Vâng, chủ nhân.”

Báo Phú gật đầu đồng ý, xoay hóa thành hình thái báo đốm, mấy cú nhảy vọt biến mất thấy.

Thanh Trúc xa, thấy cuộc đối thoại của hai .

Biết Nguyệt Nhi ngủ, còn chặt trúc tím văn gì đó, thần sắc khẽ nhíu .

Không việc gì chặt tre trúc gì?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-192-noi-tre-con.html.]

Anh nhấc chân hang động, liếc mắt một cái liền thấy Tô Hi Nguyệt đang giường, vùi đầu nghiên cứu thứ gì đó.

Ánh mắt chằm chằm tập tranh trong tay cô, lập tức sững sờ.

Cái thứ gì ? Sao bao giờ thấy qua?

Tô Hi Nguyệt thấy Thanh Trúc , khẽ nhíu mày, bản năng giấu tập tranh .

Đáng tiếc quá muộn, Thanh Trúc thấy tập tranh trong tay cô .

Lúc mà giấu nữa thì chút ‘lạy ông ở bụi ’, ngược lắm.

Cô dứt khoát thoải mái hào phóng đặt nó lên đầu gối mà xem, cùng lắm thì đến lúc đó cứ là Thần Thú báo mộng cho là .

Đôi mắt xanh biếc của Thanh Trúc nheo , ngón tay thon dài khẽ câu, cuốn tập tranh bìa màu chàm liền bay lên trung, rơi tay .

“Đây là thứ gì? Sao bao giờ thấy qua?”

Ngón tay vuốt ve hoa văn nổi bìa, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc sâu sắc.

Vân Vũ

Sách da thú thấy ít, nhưng loại ‘da thú’ mỏng và đều đặn như thì là đầu tiên thấy.

Không, đây da thú, cũng từ thứ gì.

Thanh Trúc nhẹ nhàng mở sách , nội dung bên trong càng khiến đôi mắt ngọc bích của sáng lên.

Trên tập tranh vẽ nhiều loại đồ vật bằng tre, giường, bàn ghế, sọt, cách đan lát sọt tre.

Cùng với đủ loại đồ tre kỳ kỳ quái quái, gọi tên, nhưng công dụng riêng biệt.

Quan trọng là Thanh Trúc quen chữ .

Anh như phát hiện một thế giới mới, say sưa ngắm .

“Nguyệt Nhi, thứ từ thế?”

Thanh Trúc lật xem hỏi, ngón tay dừng ở bản vẽ nôi trẻ con.

Hình vẽ sống động như thật khiến thất thần.

Đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia kinh ngạc, mang theo vài phần nghiên cứu.

“Cái …”

Thần sắc kinh ngạc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt giấy: “Thế mà thể vẽ cách đan lát sợi tre chi tiết đến ?”

Tô Hi Nguyệt thầm nhẹ nhõm, may mà Thanh Trúc hiểu chữ giản thể.

Cô chớp chớp mắt, thần bí : “Đây là Thần Thú ban cho em, thể giúp bộ lạc chúng phồn vinh, sáng sớm tỉnh , nó xuất hiện ở đầu giường em , mấy cái giỏ mây với sọt là học cách đan từ trong đấy, đồ bên trong đều thực dụng, em sắp sinh , nên một cái nôi trẻ con.”

Thanh Trúc ngẩng đầu cô, hề nghi ngờ lời cô .

Nếu Thần Thú ban cho, thật sự thể nghĩ thứ từ .

Đừng là hạ vực của thế giới thú nhân, ngay cả đại lục vực cấp cao của thế giới thú nhân, e rằng cũng loại đồ vật .

Ánh mắt dừng ở những chữ nhỏ và ký hiệu bên cạnh bản vẽ nôi trẻ con, khẽ nhíu mày.

Anh ngẩng đầu Tô Hi Nguyệt: “Những ký hiệu và chữ em nhận ?”

thì chẳng hiểu một chữ nào.

“Thần Thú dạy em trong mộng, đương nhiên em nhận .”

Tô Hi Nguyệt mặt đổi sắc bịa chuyện, dậy qua, giật tập tranh: “Được , tập tranh cũng hiểu, núi giúp Báo Phú chặt tre , chặt tre xong, nhớ sạch hết cành lá thừa , chuẩn sẵn sàng đừng động, đến lúc đó em sẽ dạy các thế nào.”

Thanh Trúc nhướng mày cô, bàn tay to vươn , liền ôm trọn cả lòng.

Cái bụng đang nhô cao lúc cọ bụng .

Anh nhẹ nhàng cọ cọ chóp mũi cô, giọng thanh lãnh mang theo vài phần nuông chiều khó nhận : “Nguyệt Nhi của đúng là sai khiến khác.”

Tô Hi Nguyệt vỗ một cái n.g.ự.c , cố ý mặt lạnh: “Vậy ?”

“Đi.”

Thanh Trúc bật , “ thu chút ‘tiền công’ .”

Anh cúi cắn vành tai cô, khiến trong lòng run rẩy.

Tô Hi Nguyệt vỗ một cái n.g.ự.c , cố ý mặt lạnh: “Muốn gặm tre thì núi mà gặm, đừng ở đây…”

Chưa dứt lời, Thanh Trúc đột nhiên giữ lấy eo cô, đôi môi mát lạnh cọ qua vành tai cô: “Nguyệt Nhi vội vàng đuổi thế…”

Đôi mắt xanh biếc lướt qua cái bụng đang nhô lên của cô, ngón tay đột nhiên chọc chọc chỗ nhô : “Sợ mấy nhóc con bên trong học hư ?”

Bảo bối trong bụng đột nhiên đạp một cú.

“Chậc!”

Tô Hi Nguyệt đau đến nhíu mày, nhân cơ hội đẩy Thanh Trúc , thoát khỏi vòng tay : “Nháo nữa là mấy nhóc con bên trong thật sự nhảy sớm đấy.”

Thanh Trúc cô đẩy lùi về nửa bước, đôi mắt xanh biếc hiện lên một tia ý , thong thả ung dung chỉnh cổ tay áo: “Tiểu bảo bối đúng là tính cách.”

Anh đột nhiên cúi , đôi môi mỏng gần như dán vành tai Tô Hi Nguyệt: “Giống .”

Thanh Trúc chọc cho , hai căn bản viên phòng, thể là của ?

Cô tiện tay túm lấy gối ném qua: “Giống cái đầu , đây là giống Dạ Linh!”

Biểu cảm của Thanh Trúc lập tức cứng đờ, trong lòng đương nhiên của , chỉ là đùa mà thôi.

trong nội tâm chắc chắn phần hâm mộ.

Anh tiện tay chụp lấy cái gối ném , khẽ : “Lứa tiếp theo chắc chắn là của .”

Cái gối trong tay ném trở giường đá.

Anh về phía Tô Hi Nguyệt đang tức giận, dịu dàng dặn dò: “Ở yên trong hang, việc gì cần chạy loạn, núi xem tên báo ngốc chặt tre xong .”

Nói xong, liền xoay rời khỏi hang động, lập tức về phía núi.

Loading...