Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 197: Máu Hươu

Cập nhật lúc: 2025-08-19 15:44:19
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe thấy giọng trong đầu, khóe miệng cô giật giật. Một Bạch Kỳ 85, một Dạ Linh 88, mỗi tăng 10 điểm, hai đúng là đồng bộ.

Tuy rằng cả hai đều đạt đến 90 điểm thiện cảm, nhưng cô cũng cảm thấy thất vọng. Càng về , thiện cảm càng khó tăng.

Đừng thấy Bạch Kỳ đột nhiên tăng vọt lên 90, bước giai đoạn thâm tình mà cho rằng Mặc Lẫm và Dạ Linh bằng. Tình huống của ba khác , thể so sánh .

Bạch Kỳ là trường hợp đặc biệt, đạt 90 điểm thiện cảm là do cô đổi bằng cả mạng sống. Lúc đó, đang mang thai, cô màng an nguy của bản và đứa bé trong bụng, đỡ đòn đánh lén chí mạng của con cáo hồng tám đuôi cho Bạch Kỳ…

Vì thế, thiện cảm mới thể đột nhiên tăng vọt lên 90.

Vân Vũ

Còn Mặc Lẫm và Dạ Linh, cô và họ luôn ở chung hòa hợp, khúc mắc gì lớn, nên việc tăng thiện cảm cũng dễ dàng.

Tô Hi Nguyệt thể khẳng định, trừ phi họ chịu một tác động lớn, hoặc xảy chuyện gì đó khắc cốt ghi tâm. Nếu , thiện cảm của Dạ Linh và Mặc Lẫm lẽ sẽ dừng ở đây.

Muốn một đàn ông thích bạn khó, nhưng khắc cốt ghi tâm, coi bạn như một phần m.á.u thịt của , cần thiên thời, địa lợi, nhân hòa.

“Nghĩ gì mà suy nghĩ vẩn vơ thế?”

Dạ Linh thấy cô đột nhiên đờ đẫn, đưa tay vẫy vẫy mặt, vẻ mặt lo lắng .

Tô Hi Nguyệt chợt tỉnh hồn, đang định mở miệng chuyện, thì thấy Tô Liệt sốt ruột chen . Giọng oang oang của ông ba con sói con mới sinh kêu lên “oàng oàng” ngừng.

Thanh Trúc, Huyền Minh và Vu Y theo bước . Tuy nhiên, Thanh Trúc đang bưng một cái bát gốm lớn, nóng bốc lên nghi ngút, vẻ thơm, là hầm món gì.

Dạ Linh thấy ba đứa bé dọa sợ, ngay lập tức đau lòng, ôm ba đứa lòng, đôi mắt bạc bất mãn về phía Tô Liệt, “Thủ lĩnh, mấy đứa nhút nhát lắm.”

Ý là, ông mấy đứa sợ .

Tô Liệt lúng túng ho khan hai tiếng, nhấc chân đến bên giường đá, chằm chằm ba con sói con lông xù mừng sợ: “Con màu bạc giống hệt A Linh hồi nhỏ, còn con màu đen giống hệt thằng nhóc Huyền Minh…”

Lời còn dứt, sắc mặt Dạ Linh lập tức tối sầm , ngẩng đầu Tô Liệt, lạnh lùng nhắc nhở: “Thủ lĩnh, ba đứa bé đều là huyết mạch của .”

Con của giống Huyền Minh ?

Huyền Minh theo bước , lúc đang lười biếng tựa một bên vách đá trong hang động. Nghe , lập tức ha hả, vạt áo da thú n.g.ự.c mở, lộ cơ n.g.ự.c vạm vỡ, rắn chắc màu mật ong, theo tiếng ngừng rung lên, dã tính cực kỳ quyến rũ.

“Ha ha ha… Thật là thú vị…”

Anh , thể nào dừng .

Mãi mới ngưng .

Bỗng nhiên khom lưng ghé sát giường đá, dùng đầu ngón tay chọc chọc giữa trán con sói con đen nhánh, “Bố đây sinh con mang ấn ký trăng non.”

Quay đầu Dạ Linh nhướn mày, gương mặt dã tính đầy vẻ hài hước: “Mà nếu đứa bé chịu gọi là cha nuôi…”

“Anh ch*t ?”

Đôi mắt bạc của Dạ Linh chợt lóe lên hàn quang. Con sói nhỏ trong lòng đột nhiên nghiến răng cắn ngón tay , chiếc răng sữa sắc nhọn ngay lập tức khí thế của tan biến.

Huyền Minh khẽ "sách" một tiếng, hề bận tâm đến Dạ Linh đang nổi trận lôi đình, thản nhiên nhún vai: “Đùa với thôi, gì mà nóng giận thế? sinh con, đứa tiếp theo là của .”

Ánh mắt về phía Tô Hi Nguyệt giường đá, giọng đầy trêu chọc: “Phải nào, Mặt Trăng nhỏ?”

Tô Hi Nguyệt còn kịp trả lời, Thanh Trúc ném một cái lạnh lùng về phía Huyền Minh, “Nguyệt Nhi mới sinh xong, ở đây trò gì ?”

Anh đặt cái bát canh thịt hươu hầm xong xuống mặt Tô Hi Nguyệt, làn nóng mịt mờ lu mờ gương mặt lạnh lùng của , cũng tan vẻ lạnh nhạt và xa cách thường thấy, dịu dàng : “Nguyệt Nhi, đây là canh thịt hươu hầm, ừm… học cách của cô , thể ngon lắm, cô nếm thử xem.”

Tô Hi Nguyệt liếc , khẽ cong môi, tâm trạng rõ ràng .

Đừng thấy Thanh Trúc mồm mép chua ngoa, lúc mắng thể tức đến lộn ruột, nhưng khi dịu dàng thì , cũng chu đáo và tinh tế.

Hơi giống lão già Bạch Kỳ.

lão già độc mồm bằng .

“Được!”

Cô nể tình cúi đầu nếm một ngụm. Thịt hươu hầm mềm nhừ, nước canh thơm ngon, tuy rằng ngon bằng cô hầm, nhưng hương vị cũng kém.

Rõ ràng là dụng tâm.

Tô Hi Nguyệt ăn từng miếng nhỏ.

Thanh Trúc nửa quỳ bên cạnh giường, thấy cô ăn ngon lành, đôi môi mỏng khẽ cong lên một đường cong mắt.

Thấy tóc mai của cô rối loạn, đưa ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vén lên. Đôi mắt xanh biếc vốn luôn lạnh nhạt, giờ đây ánh lên hình bóng cô đang ăn, dịu dàng đến lạ thường, như ngọc phỉ thúy tan chảy.

“Bỏ nhiều muối quá.”

Cô đột nhiên nảy ý trêu chọc Thanh Trúc, cố ý nhíu mày .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-197-mau-huou.html.]

Ngón tay Thanh Trúc khựng ở bên tóc mai của cô, đáy mắt lướt qua vài phần hoảng loạn, vội vàng bưng bát gốm nếm thử.

Phát hiện độ mặn , ít nhất thấy mặn.

hề nghi ngờ lời Tô Hi Nguyệt , chỉ cho rằng cô mới sinh xong, khẩu vị ăn nhạt, nên uống thấy mặn.

quên cô mới sinh, khẩu vị ăn nhạt, lẽ nên bỏ ít muối hơn.”

Anh dậy định đổ : “ cho cô một bát khác.”

Tô Hi Nguyệt ngẩn , thầm nghĩ thật chịu nổi trêu chọc, thật.

Đang định đưa tay giật .

Cô thấy bát canh thịt hươu trong tay Thanh Trúc Huyền Minh giật lấy, “Đổ lãng phí, chi bằng cho bố uống.”

Dứt lời, thành thạo ăn sạch cả bát canh lớn, ngay cả một giọt nước cũng chừa.

Đôi mắt xanh biếc của Thanh Trúc chợt trở nên lạnh lùng, đầu ngón tay ngưng tụ ba luồng gió sắc nhọn, chỉ thẳng yết hầu của Huyền Minh, “Nhổ .”

Huyền Minh hề bận tâm l.i.ế.m sạch nước canh còn vương môi, yết hầu chuyển động: “Nuốt sạch .”

Nói xong, đột nhiên ghé sát tai Thanh Trúc, hiểm ác: “Định nhân cơ hội lấy lòng, ngờ canh uống mất, trong lòng đang tức lắm ? Mà công nhận hương vị thật sự ngon, ngờ Thanh Trúc cũng tay nghề đấy.”

Luồng gió ở đầu ngón tay Thanh Trúc chợt biến mất, đôi mắt xanh biếc lạnh lùng quét qua Huyền Minh: “Lần mà đụng đồ của …”

Lời còn dứt, nhưng ý đe dọa thì đầy đủ.

“Được , mỗi chuyện nhỏ đó thôi mà gì ầm ĩ thế?”

Vu Y bất đắc dĩ cắt ngang màn kịch hài hước , chầm chậm đến bên giường đá, cẩn thận kiểm tra cho Tô Hi Nguyệt một chút.

Sau đó thu tay .

“Nguyệt nha đầu vấn đề gì, chỉ là mới sinh xong khí huyết chút hư, cần nghỉ ngơi điều dưỡng cho .”

Nói , ông lấy vài cọng thảo dược màu đỏ sẫm từ túi da thú, “Đây là xích huyết sâm, kết hợp với thịt hươu hầm canh là bổ nhất, uống một thời gian, khí huyết sẽ hồi phục ngay.”

Dạ Linh đưa tay nhận lấy mấy cọng huyết sâm đỏ sẫm, cúi đầu đánh giá vài , mỉa mai ném cho Thanh Trúc, “Nếu thích lấy lòng như , thì cơm ngày ba bữa của Nguyệt Nhi trong thời gian đều giao cho phụ trách.”

Đầu ngón tay Thanh Trúc khẽ cong, vững vàng đỡ lấy xích huyết sâm, đôi mắt xanh biếc liếc xéo Dạ Linh một cái, “Cậu thật là tìm việc cho đấy, nhưng mà chăm sóc Nguyệt Nhi thì vui vẻ.”

Đôi mắt bạc của Dạ Linh híp , ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve ba con sói nhỏ trong lòng, chút khách khí mỉa mai: “Chăm sóc con cái là thiên chức của con đực, nếu chăm sóc các con, nghĩ sẽ nhường việc cho chắc?”

Nói xong, ánh mắt dừng gương mặt tái nhợt của Tô Hi Nguyệt, đột nhiên dậy kéo chiếc chăn da thú đắp kín đôi chân đang hở của cô, “Xích huyết sâm tuy là thứ , nhưng chỉ dựa mấy cọng thì đủ.”

Đôi mắt bạc của híp , “Ngày mai sẽ săn mấy con hươu máu, tủy xương của chúng kết hợp với xích huyết sâm mới là đại bổ.”

Mặc Lẫm đột nhiên ngẩng đầu, nhíu mày : “Hươu m.á.u chỉ hoạt động gần Băng Uyên, lượng cực kỳ thưa thớt, e là dễ tìm. Ngày mai cùng .”

Hươu m.á.u bản lực tấn công gì, bắt cũng khó. cái khó là chúng chỉ xuất hiện ở Băng Uyên.

Băng Uyên là một trong mười đại cấm địa của Đại Lục Thú Thế, cực kỳ nguy hiểm, mỗi năm bao nhiêu thú nhân bỏ mạng ở đó.

Tô Hi Nguyệt hươu m.á.u là thứ gì, cũng Băng Uyên ở , càng sự nguy hiểm của nó.

Tô Liệt , nhíu mày thật sâu, ánh mắt về phía Dạ Linh, “Bão tuyết ở Băng Uyên ngay cả thú nhân cấp cao cũng khó mà chống , năm ngoái đội săn của bộ lạc Cuồng Sư , cuối cùng cũng chỉ mấy sống sót trở . Các cứ thế , quá nguy hiểm.”

Dạ Linh và Mặc Lẫm quan tâm, chăm sóc con gái như thế, ông cha đương nhiên vui.

Thế nhưng, ông càng quan tâm đến sự an nguy của hai . Nếu xảy chuyện, Nguyệt Nhi sẽ đau lòng bao nhiêu, mà đó cũng là một tổn thất lớn của bộ lạc Sói.

Vì mấy con hươu m.á.u mà mạo hiểm, thật sự đáng.

Theo Tô Liệt, Nguyệt Nhi yếu đến mức dậy , ăn thêm mấy cọng xích huyết sâm là đủ.

Ngày xưa lúc Mộc Thanh sinh con, cũng ăn thứ thứ . Không chỉ tự cho con bú, chăm sóc con, mà còn xuống đất việc, giặt da thú, nấu ăn, thứ đều đầy đủ.

Những giống cái trong bộ lạc, cũng thấy ai yếu ớt như thế.

Tô Hi Nguyệt Tô Liệt đang nghĩ gì, Băng Uyên nguy hiểm, ngay cả thú nhân bộ lạc Cuồng Sư cũng thương vong ở đó, cô khẽ nhíu mày.

mặt nhẹ: “Các khoa trương quá , em yếu ớt như ?”

Dứt lời, ánh mắt cô về phía mấy cọng xích huyết sâm trong tay Thanh Trúc, ánh mắt khẽ động, “Theo em, mấy cọng xích huyết sâm cũng cần, em còn sợ bổ quá chảy m.á.u mũi đây.”

Tuy sinh cơ thể yếu, nhưng uống thêm mấy bữa canh bổ, nghỉ ngơi cẩn thận, cần gặp gió chạm nước lạnh, gần như cũng thể hồi phục.

Thật sự cần quá lên như , ngược cảm thấy cô quá yếu ớt.

Loading...