Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 201: Ánh trăng ngưng lộ
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:49:50
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh chợt nhớ , vương thất Hồ tộc một loại bí bảo tên là "Ánh trăng ngưng lộ". Thứ chỉ thể nâng cao phẩm cấp cho thú nhân mà còn là một thánh phẩm vô cùng quý hiếm.
Anh khẽ vuốt ve lòng bàn tay dính máu, đáy mắt cuộn trào sóng ngầm.
Ánh trăng ngưng lộ... thứ đó lẽ thể giúp Nguyệt Nhi thoát khỏi khốn cảnh.
Nguyệt Nhi hẳn cũng sẽ thích món quà .
Anh bỗng nhiên bật , mở một ngăn bí mật, lấy một tấm lệnh bài.
Trên lệnh bài khắc chín chiếc đuôi hồ ly, ánh nến ẩn hiện, phát ánh sáng huyền bí.
Tấm lệnh bài chỉ thể mở kho báu của Hồ tộc mà còn thể điều khiển bộ binh mã của vương thất Hồ tộc và khiến các tộc khác lệnh.
Đồng thời, nó cũng là tượng trưng cho thú vương đời kế tiếp.
Đây là khi trở về, phụ vương lén trao cho , dặn dò lấy trừ khi thật sự bất đắc dĩ.
Một là để tiện cho hành sự.
Hai là sợ ám sát, đề phòng lúc nguy cấp để dùng.
Đồng thời, đó cũng là sự ngầm thừa nhận là thú vương kế vị.
Tấm lệnh bài ngay cả Bạch Dạ cũng .
Bạch Kỳ ngắm nghía tấm lệnh bài trong tay, đó cất tay áo, ngăn bí mật đóng như cũ.
Lúc , mới bước đại điện ánh trăng.
Ánh trăng trong vắt đổ xuống, rải , tựa như mạ lên một lớp ánh bạc.
"Điện hạ, phi thú chuẩn xong, ngài cần khởi hành ngay ạ?"
Tẫn Vũ khom hành lễ.
Anh và Huyền Phong theo Bạch Kỳ về Thú vương thành, trở thành hai thú nhân Bạch Kỳ tin tưởng nhất, sự vụ đều do hai xử lý và sắp xếp.
Tuy hai quá am hiểu việc ở Thú vương thành, nhưng cũng cố gắng quen, giờ đây việc đều xử lý đấy.
"Không vội."
Bạch Kỳ nhếch môi nhạt, "Trước hết hãy cùng đến kho báu."
"Điện hạ đến kho báu?"
Tẫn Vũ ngẩng đầu, khó hiểu hỏi.
Bạch Kỳ khẽ vuốt tấm lệnh bài trong tay áo, liếc Tẫn Vũ, "Đương nhiên là lấy một vài thứ để dỗ Nguyệt Nhi vui."
Tẫn Vũ hỏi thêm nữa.
Hai dọc theo hành lang cung điện thẳng đến kho báu.
...
Cung điện Tinh Diệu, nơi Bạch Dạ ở.
Ngoài điện gió bỗng nổi lên, ngọn nến "bùng" một tiếng nổ tung.
"Điện hạ, thám tử báo, Tam điện hạ đột nhiên dẫn đến kho báu!"
Người hầu vội vàng bước , cung kính quỳ xuống, trán dán chặt nền đá lạnh lẽo.
"Ồ? Có lão tam đến kho báu gì ?"
Bạch Dạ nghiêng giường, mắt khép, lười biếng hỏi.
"Thuộc hạ rõ."
Trán hầu gần như lún gạch: "... nhưng Tam điện hạ cầm Hồ Vương lệnh, lính gác căn bản dám ngăn cản..."
"Hồ Vương lệnh?"
Bạch Dạ đột ngột dậy, đôi mắt hồ ly xinh khẽ nheo , ánh nến co thành một sợi chỉ.
"Phụ vương quả nhiên giao lệnh bài cho ... Hay lắm, đúng là phụ vương của !"
Tay vịn bóp nát.
Trăng lạnh xuyên qua song cửa sổ chạm khắc, chiếu rọi khuôn mặt tuấn tú yêu mị của trở nên vặn vẹo, dữ tợn.
Anh dậy trong điện, trong cổ họng bật tiếng nhạt.
Đột nhiên, đá đổ giá đèn, tia lửa b.ắ.n lên áo lông chồn, cháy một lỗ đen.
Những hầu quỳ rạp đất, dám thở mạnh.
"Tại ? Mẹ mới là chính phi, phận cao quý, huyết mạch cao quý. Bạch Kỳ chỉ là một tạp chủng ti tiện, chỉ vì của nó c.h.ế.t sớm, là bảo bối trong lòng, là phụ vương yêu tha thiết thể quên, nên thứ đều cho nó ?"
"A... Thật là nực hết sức."
Giọng của sắc nhọn, chói tai.
Đột nhiên, nổi giận đá bay cả chiếc bàn ngọc, những chiếc ly quang quý giá vỡ tan tành nền đất.
Những hầu quỳ rạp lùi nửa bước, thấy điện hạ của họ nhạt.
"Đi."
Bạch Dạ khoác áo choàng đen lên, trong đôi mắt hồ ly cuộn trào sóng ngầm mãnh liệt, "Đi gặp em trai của ."
Khi dẫn vội vã đến kho báu, vặn thấy Bạch Kỳ ôm một chiếc hộp ngọc .
Bốn mắt , cả hai đều dừng bước, lửa tóe tứ phía.
"Tam oai quá nhỉ."
Bạch Dạ khẽ mở lời, "Ngay cả Hồ Vương lệnh của phụ vương cũng dám dùng?"
Bạch Kỳ ngước mắt về phía Bạch Dạ, khóe môi nhếch lên một nụ nhạt: "Đại ca nửa đêm ngủ, là đến ngắm trăng ?"
Ánh mắt Bạch Dạ dừng chiếc hộp ngọc trong tay , chuyển từ chiếc hộp ngọc sang khuôn mặt rõ nam nữ của Bạch Kỳ, trong cổ họng tràn một tiếng khẽ: "Tam đùa, đêm khuya thế , đương nhiên là đến..."
Lời còn dứt, đột nhiên vươn tay cướp chiếc hộp ngọc.
Bạch Kỳ sớm đề phòng, xoay tránh thoát, chín chiếc đuôi hồ ly như một tấm khiên che chắn .
Dưới ánh trăng, hai ảnh đan xen, nhanh đến chỉ còn tàn ảnh.
Khi hồn, chỉ thấy Bạch Kỳ lùi hơn ba bước, chiếc hộp ngọc ôm chắc trong lòng.
"Đại ca ý gì?"
Ý trong mắt Bạch Kỳ dần trở nên lạnh lẽo.
Bạch Dạ sửa tay áo, như : "Tam cầm Hồ Vương lệnh, chắc chắn lấy vật tầm thường. Phụ vương từng lập quy củ, việc động đến trọng khí trong kho báu cần Viện trưởng lão cùng bàn bạc..."
"Đại ca lo xa ."
Bạch Kỳ vuốt ve phong ấn chiếc hộp ngọc, phong ấn cảm ứng thở của Hồ Vương lệnh, đang phát ánh sáng mờ ảo, "Chỉ là một chút đồ chơi để dỗ giống cái vui thôi."
Gió đêm cuốn lên áo choàng đen của Bạch Dạ, ngón tay bóp đến trắng bệch, khuôn mặt tuấn tú yêu mị hòa nhã: "Ồ? Không là giống cái nào khiến Tam bận tâm đến thế? Phải chăng là Tô Hi Nguyệt, con gái của thủ lĩnh Lang tộc? Người bạn lữ của Tam khi lưu lạc bên ngoài?"
Anh Bạch Kỳ trong thời gian biến mất vẫn luôn ẩn ở Lang tộc, còn kết thành bạn lữ với Tô Liệt, con gái của thủ lĩnh Lang tộc.
Lại còn chia sẻ với các thú nhân khác.
Lúc tin , vô cùng khinh thường, đường đường Tam điện hạ của Thú vương thành, sa đọa đến mức chia sẻ bạn lữ với thú nhân khác.
Nghĩ đến Tô Hi Nguyệt, trong đôi mắt hồ ly xinh của tràn ngập vẻ âm lãnh.
Cái giống cái đáng c.h.ế.t đó...
Anh mãi mãi nhớ rõ cái lúc phân, nước tiểu bôi đầy mặt, các thú nhân xung quanh nhạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-201-anh-trang-ngung-lo.html.]
Đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất trong đời .
Dường như đầu mũi ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm đó.
Vân Vũ
Móng tay bóp đến trắng bệch, mặt hiện nụ đầy ẩn ý: "Nói đến... vị bạn lữ của Tam quả thực thú vị."
Trong đêm tối vang lên tiếng xương khớp lạo xạo.
Chín chiếc đuôi hồ ly của Bạch Kỳ gió mà động, phù văn chiếc hộp ngọc lúc sáng lúc tối.
"Đại ca rảnh nhớ thương bạn lữ của ..."
Anh đột nhiên bật , ánh trăng hàng mi đổ bóng lạnh lẽo, "Chi bằng tiên nghĩ cách giải thích với phụ vương, việc năm xưa phái tâm phúc ám sát , lệnh cho Tám đuôi hồng hồ moi t.i.m huyết của , còn báo tin c.h.ế.t giả ."
Phụ vương bắt đầu điều tra chuyện năm xưa, thậm chí nghi ngờ đến Bạch Dạ.
Nếu cũng sẽ vội vã giao Hồ Vương lệnh cho .
Đồng tử Bạch Dạ co , khuôn mặt tuấn tú yêu mị trong nháy mắt biến sắc.
Ngay đó khôi phục bình thường.
Anh bỗng nhiên nghiêng đầu phá lên, giọng ngọt đến phát ngán: "Tam đang gì thế? Đại ca hiểu ? Mấy năm nay vì em rơi bao nhiêu nước mắt, phụ vương cũng tận mắt chứng kiến đấy thôi."
Gió đêm cuốn lá khô sượt qua vạt áo của hai , kho báu lâm tĩnh mịch.
"Cộp."
Bạch Kỳ một tay cài khóa chìm chiếc hộp ngọc, chín chiếc đuôi hồ ly ánh trăng nổi lên ánh bạc: "Vậy thì mời đại ca tiếp tục , Hàn Kiêu bắt đầu điều tra việc năm xưa, vực sâu nơi tấn công năm đó, chôn thi cốt của cận vệ ai, những t.h.i t.h.ể đó Hàn Kiêu đào ."
Khi xoay , đuôi hồ ly sượt qua vạt áo Bạch Dạ, "À , hương thơm của đại ca... giống với huyết lân hoa của Tám đuôi hồng hồ đấy."
Đồng tử Bạch Dạ co .
Những cận vệ tham gia ám sát năm đó sớm xử lý sạch sẽ, chỉ con Tám đuôi hồng hồ vì lấy tim huyết mà để sơ hở.
May mắn là Tám đuôi hồng hồ chết.
huyết lân hoa là ?
Anh tuy Tám đuôi hồng hồ thích hương thơm, nhưng cũng đối phương dùng huyết lân hoa...
Thật là đáng chết.
"Ngăn ."
Bạch Dạ đột nhiên giơ tay, mười mấy tên ám vệ thú nhân từ trong bóng tối hiện , bao vây Bạch Kỳ.
"Nếu Tam khăng khăng lật chuyện cũ..."
Anh l.i.ế.m liếm đôi môi đỏ mọng, "Vậy đêm nay đừng hòng nữa."
Bạch Kỳ những ám vệ đang tiến đến gần, bỗng nhiên khẽ.
Anh thong thả ung dung lấy Hồ Vương lệnh , ánh trăng, phù điêu chín đuôi lệnh bài nổi lên màu đỏ máu: "Đại ca chắc chắn tay?"
Động tác của đám ám vệ đồng loạt cứng đờ.
Sắc mặt Bạch Dạ xanh mét, cầm Hồ Vương lệnh giống như thú vương đích đến, tấn công cầm lệnh tương đương với mưu phản.
"Tốt... lắm."
Gân xanh cổ nổi lên, đột nhiên phất tay ném ba chiếc xương kim, "Thứ Tam nhận ?"
Xương kim ghim phong ấn hộp ngọc, phong ấn vỡ tan, nắp hộp lập tức bung .
Bên trong an tĩnh hai bình ánh trăng ngưng lộ, tản ánh sáng mờ ảo, hương thơm trong lành tràn ngập.
Ánh mắt Bạch Kỳ chìm xuống.
"Thì là vì thứ ."
Bạch Dạ đột nhiên , "Tam quả thực yêu thương cô , nhưng chỉ dựa cô cũng xứng dùng chí bảo của Hồ tộc ?"
Bạch Kỳ đóng hộp ngọc , đuôi hồ ly cuốn lên một luồng gió mạnh, quét bay tất cả xương kim, "Có xứng , đến lượt ."
Anh bỗng nhiên ngước mắt, đáy mắt lan màu đỏ máu, " đại ca ... nên lo cho sống c.h.ế.t của thì hơn."
Dứt lời, ôm hộp ngọc xa.
Tẫn Vũ theo sát phía .
Sắc mặt Bạch Dạ vô cùng khó coi, sai ngăn .
nghĩ đến Hồ Vương lệnh, chỉ thể nén giận, trơ mắt Bạch Kỳ dần biến mất.
Tuy nhiên, giờ đây còn tâm trí để bận tâm đến Bạch Kỳ nữa.
Trong đầu chỉ là câu của Bạch Kỳ: Hàn Kiêu bắt đầu điều tra chuyện năm xưa.
Thần sắc âm lãnh, ánh mắt về một hướng nào đó: "Đi điều tra! Hàn Kiêu hiện tại đang ở ..."
"Rõ."
Rất nhanh, một thú nhân tâm phúc lui xuống để điều tra.
...
Bên , Sở Du Du đày đến trại nô lệ hai ngày.
Gió đêm mang theo mùi hôi thối thổi túp lều rách nát, cô cuộn tròn đống cỏ khô ẩm mốc, sắc mặt trắng bệch, ngừng nôn khan.
"Nôn..."
Cúi nôn đến trời đất cuồng.
Đáng tiếc dày sớm còn gì để nôn, chỉ là nôn khan.
Nơi cô ở sắp xếp gần một cái hố phân, mùi hôi xộc lên khiến cô nước mắt, nước mũi giàn giụa.
【Đinh! Ký chủ thất bại nhiệm vụ đầu, thể khiến Bạch Dạ tuyên bố ký chủ là bạn lữ duy nhất trong vòng 3 ngày, bắt đầu trừng phạt thất bại.】
Trong đầu Sở Du Du vang lên giọng của hệ thống lưu manh.
Trong lòng hoảng hốt, mở miệng gì đó.
Hàm đột nhiên truyền đến cơn đau xé rách, giống như răng đang ai đó dùng kìm nhổ .
"A a a..."
Tiếng kêu thảm thiết của cô trong đêm đen đặc biệt thê lương, nhưng ai để ý.
Đây là trại nô lệ của Thú vương thành, mỗi ngày đều đủ loại tiếng kêu thảm thiết.
Đối với những âm thanh như , những nô lệ quen thuộc đến mức dường như thấy.
Sắc mặt Sở Du Du trắng bệch đến đáng sợ, cúi nôn một búng máu, lẫn với hai chiếc răng dính máu.
"Răng của ... răng của !"
Sở Du Du lập tức sụp đổ, tiếng la hét lọt gió bay trong gió đêm, hòa lẫn với mùi hôi thối.
Cô run rẩy sờ hàm lợi trống hoác của , đầu ngón tay dính đầy tơ m.á.u và nước bọt, nhớp nháp ghê tởm.
"Hệ thống! Mày đùa giỡn tao ?"
Sở Du Du cuồng loạn rống giận trong đầu, thấy giọng đùa cợt của hệ thống lưu manh: "Nói cho cô một tin , Tô Hi Nguyệt cũng phản phệ đấy, cô cũng giống cô, nhiệm vụ thất bại, trở nên xí vô cùng, mặt đầy mụn, mủ, răng hô to, nặng 300 cân, đến nỗi ngay cả dã thú cũng thèm liếc , hơn nữa cô còn đang ở cữ, chậc chậc, thật là thảm!"
"Thật ?"
Vẻ mặt dữ tợn của Sở Du Du đột nhiên cứng , đó phát tiếng quái dị "khì khì": "Ha ha ha ha, đây đúng là một tin tức vô cùng, đáng đời lắm, phụ nữ đó độc ác lắm, đây là quả báo, khụ..."
"Ha ha ha..."
Tiếng sặc bởi mùi hôi của cái hố phân mới đào bên cạnh, cô cúi xuống nôn khan bên đống cỏ.