Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 223: Thân phận thay đổi

Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:51:39
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa dứt lời, Hiên Viên Minh đột nhiên bộc phát, bàn tay hóa thành vuốt rồng lao thẳng tới cổ họng Dạ Linh. “Cút ngay!”

Hành động bất ngờ khiến trong hang đều kịp phản ứng. Không ai ngờ đột nhiên tay.

Dạ Linh nhanh chóng nghiêng né tránh, đôi mắt bạc lạnh lẽo, cơ thể toát sương lạnh. “Muốn ch·ết hả?”

Đang định tay, Mặc Lẫm nhanh như chớp chắn ngang giữa hai , ánh mắt hướng về Hiên Viên Minh, giọng lạnh lùng như băng: “Muốn phát điên thì ngoài mà phát.”

Thanh Trúc ngưng tụ lưỡi d.a.o gió từ đầu ngón tay, đặt lưng Hiên Viên Minh, giọng còn lạnh hơn cả băng: “Ngươi sợ .”

Hiên Viên Minh phớt lờ, con ngươi màu vàng sẫm chằm chằm Tô Hi Nguyệt, giọng khàn khàn một cách kỳ lạ: “Bảo bọn họ ngoài... Ta chuyện riêng với em.”

Sống lưng Tô Hi Nguyệt lạnh toát, cô Hiên Viên Minh xác thực điều gì. Câu cuối cùng của Vu cơ giống như một chiếc gai đ.â.m tim . Nếu hỏi rõ ràng, sẽ bỏ qua.

“Có gì mà thể mặt ?”

Tim cô đập loạn xạ vì căng thẳng, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh, giọng tự nhiên.

Hiên Viên Minh bỗng khẽ, tiếng toát sự điên cuồng đến rợn gáy. “Vu cơ khi ch·ết với , nàng ... yêu ch·ết từ lâu. Nguyệt Nhi rõ ràng vẫn còn sống, em cho , chuyện là thế nào?”

Ánh lửa chập chờn, khí trong hang như đóng băng. Ngón tay Tô Hi Nguyệt siết chặt đến trắng bệch. Thật , cô dám để Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc ngoài. Nếu Hiên Viên Minh đột nhiên nổi điên g·iết thì ? Hắn vốn điên, nguyên chủ ch·ết từ lâu, cảm xúc lẽ đang bờ vực sụp đổ.

nếu cô kiên quyết cho Dạ Linh và những khác ngoài, chẳng sẽ phơi bày sự chột , thừa nhận là đồ giả ?

Còn ý định thẳng sự thật với Hiên Viên Minh, rằng xuyên ... ý nghĩ xuất hiện dập tắt ngay.

Vân Vũ

Tình yêu của Hiên Viên Minh dành cho nguyên chủ gần như đến mức cố chấp, biến thái. Một khi yêu, g·iết cô vẫn là nhẹ. Hắn thể sẽ lập tức dùng thủ đoạn để rút linh hồn cô khỏi cơ thể . Khi đó, gia đình cô sẽ rơi tay Hiên Viên Minh. Mà Dạ Linh và những khác sẽ uy h·iếp, thể cứu , thậm chí còn khống chế.

Đương nhiên, cũng thể giấu giếm cả đời, sớm muộn gì cũng ngày bại lộ.

Tuy nhiên, hiện tại lúc để . Ít nhất cũng chờ hai ở bên lâu hơn một chút, chờ Hiên Viên Minh chuyển tình yêu từ nguyên chủ sang , mới thể sự thật. Chỉ như , cô mới an .

Ánh đỏ trong mắt Hiên Viên Minh càng lúc càng đậm, giọng trở nên dịu dàng đến quái dị: “Nguyệt Nhi, bảo bọn họ ngoài ... Chúng chuyện riêng, ?”

“Không !”

Đôi mắt bạc của Dạ Linh lạnh , chút do dự từ chối. Nếu Hiên Viên Minh bình thường, chuyện riêng với Tô Hi Nguyệt thì sẽ cản. trong tình huống , thể yên tâm?

Thanh Trúc bật khẩy: “Ngươi nhắc đến một ch·ết để nổi điên, còn chuyện ch·ết chóc gì đó, ai mà yên tâm để ngươi ở ?”

Huyền Minh định nhưng Mặc Lẫm ngăn . Lời cần .

Tô Hi Nguyệt đột nhiên giữ c.h.ặ.t t.a.y Dạ Linh. Cô hiểu Hiên Viên Minh phần nào. Tên điên càng tỏ bình tĩnh, khi bùng nổ sẽ càng đáng sợ.

“Các ... ngoài hang chờ em.”

Giọng cô vẻ bình tĩnh, nhưng chính cô tim đang run rẩy đến thế nào.

“Tiểu Nguyệt Lượng!”

Huyền Minh cau mày, vội vàng kêu lên: “Tên điên rõ ràng là bình thường...”

“Không .”

Cô siết chặt ngón tay, nặn một nụ còn khó coi hơn cả mặt: “Hắn g·iết Đại Vu tộc Rồng, cảm xúc định là chuyện bình thường.”

Trong hang im lặng một lúc.

Dạ Linh cô thật sâu: “Nửa khắc đồng hồ mà , sẽ phá tan cái hang .”

Khi bốn rời khỏi hang, Hiên Viên Minh đột nhiên bóp cằm cô. Lớp vảy rồng nổi lên da, lấp lánh ánh lạnh trong ánh lửa: “Năm Nguyệt Nhi năm tuổi, em bôi cái gì lên vết thương của ?”

Cằm Tô Hi Nguyệt bóp đau, nhưng lúc cô cố nhịn phản ứng, sợ kích động .

“Cỏ ăn mòn.”

Cô trả lời tự nhiên. “Sau đó thối rữa khắp , còn sốt. Em tìm Vu y...”

.”

Hiên Viên Minh nhẹ, hai chân hóa thành đuôi rồng quấn lấy eo cô. “Ta căn bản sốt.”

Cơn lạnh lập tức chạy từ lòng bàn chân lên, sống lưng cô lạnh toát.

Tô Hi Nguyệt chợt nhận đây là một cái bẫy. Trong ký ức của nguyên chủ, Hiên Viên Minh rõ ràng sốt và vết thương hoại tử. Nguyên chủ lâu.

Bàn tay xương xẩu của nhẹ nhàng vuốt ve cổ cô, khiến cô nổi da gà. Trong lòng càng sợ hãi, nhưng cô cố gắng giữ bình tĩnh.

Khóe miệng Hiên Viên Minh cong lên một nụ quái dị, đột nhiên ghé sát tai cô: “Bây giờ cho , rốt cuộc em là ai?”

Đồng tử màu vàng sẫm của cuộn trào sự điên cuồng. “Nguyệt Nhi của ... bao giờ thừa nhận nghịch ngợm, cho dù đó thực sự là chuyện cô .”

Tô Hi Nguyệt căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, trong lòng gần như , tên điên quả nhiên khó đối phó.

Trên mặt cô nặn một nụ còn hơn cả : “Khi lớn lên tính cách sẽ đổi một chút, em thể nào mãi mãi là cô bé ngày xưa.”

Hiên Viên Minh đột nhiên bùng nổ, ném cô vách đá trong hang. Cơ thể cao lớn mang theo thở nóng bỏng đè lên, chế ngự và đè ép cô.

Lưng cô va đá đau, sắc mặt tái nhợt. Ngẩng đầu lên, cô thấy chằm chằm , nụ khóe môi càng thêm quái dị và điên cuồng: “Năm đó ở núi, quả độc mà Nguyệt Nhi cho ăn gọi là gì?”

“Hồng Tương Quả!”

Cô buột miệng .

.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-223-than-phan-thay-doi.html.]

Bàn tay to xương xẩu của đột ngột bóp chặt cổ cô, đôi mắt màu vàng sẫm cuộn trào bão tố: “Nguyệt Nhi nhớ tên quả dại, chỉ ‘cái màu đỏ ’.”

Tô Hi Nguyệt tức đến bật , trong lòng chửi thầm cả vạn câu thô tục: Tên điên bệnh , năm tuổi nhớ chuyện là bình thường mà?

Cô chợt nghi ngờ, tình yêu của Hiên Viên Minh dành cho nguyên chủ là tình yêu, mà là một nỗi ám ảnh biến thái. Tộc Rồng luôn gây áp lực để kết hôn với tộc Phượng, dùng bạo lực để khống chế , cho rời khỏi tộc Rồng, sự giày vò về tinh thần và thể xác, cộng thêm việc thể gặp nguyên chủ, kích thích trở nên cố chấp đến điên cuồng, thậm chí biến thành một con thú điên.

Cổ họng cô bóp đau, nhưng cô bất ngờ khẩy: “Hiên Viên Minh, bằng trực tiếp hỏi em ‘ nguyện ý ch·ết ’?”

Đôi mắt cô lóe lên vẻ châm biếm, tiếp tục lạnh: “Tình yêu của rốt cuộc là dành cho cô bé trong ký ức, đang sống sờ sờ mặt ?”

Cơ thể Hiên Viên Minh cứng đờ, đôi mắt vàng sẫm lúc sáng lúc tối. Gió rít qua cửa hang, thổi lọn tóc mai của Tô Hi Nguyệt dính gáy ướt đẫm mồ hôi lạnh. Ngọn lửa cháy tí tách.

Bàn tay to cổ Tô Hi Nguyệt vẫn bất động, chỉ các khớp ngón tay run rẩy. Cô chợt nhận Hiên Viên Minh đang sợ hãi. Tên điên sợ trời sợ đất , lúc , trong đôi mắt đỏ tươi ẩn chứa sự lo lắng và nghi hoặc gần như sụp đổ.

Câu hỏi , lẽ ngay cả chính cũng thể trả lời.

“Nguyệt Nhi...”

Giọng khàn đặc, gần như rõ, bàn tay vô thức buông lỏng. “Tại ... Em bây giờ đến lừa cũng lười lừa?”

Cổ Tô Hi Nguyệt buông , cô đột ngột hít thở hai . Trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống: “Ký chủ, thẻ đổi phận thể tạm thời bao phủ nhận thức của mục tiêu, khiến tin tưởng vững chắc cô chính là nguyên chủ, thời hạn là một năm. Chỉ cần trong vòng một năm ký chủ khiến chuyển tình yêu từ nguyên chủ sang , thì nguy cơ tự nhiên sẽ giải trừ.”

Cô sững sờ, lúc mới bừng tỉnh nhớ trong ba lô hệ thống một chiếc thẻ đổi phận thưởng ban đầu. Đó là phần thưởng khi độ hảo cảm của Huyền Minh đạt đến 75, bước giai đoạn thích.

Mắt cô khẽ động, lặng lẽ lấy tấm thẻ , giấu trong lòng bàn tay. Một năm, tuy thể đảm bảo Hiên Viên Minh sẽ chuyển tình yêu sang , nhưng ít nhất cô thể thở phào một .

“Ai em lười lừa?”

Cô đột nhiên túm lấy cổ áo Hiên Viên Minh, kéo gần, thở hai quấn quýt. Cô nhân cơ hội dán tấm thẻ n.g.ự.c , tấm thẻ hóa thành luồng sáng làn da.

Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Tô Hi Nguyệt: “Đinh! Thẻ đổi phận hiệu lực, thời hạn 365 ngày.”

“Anh tin lời vu khống của Vu cơ mà chạy tới bóp cổ em ?”

Mắt Tô Hi Nguyệt đỏ hoe, giọng mang theo tiếng nấc nghẹn. “Mụ phù thủy già đó yểm bùa em, giờ khi ch·ết còn ly gián chúng ...”

Nói đến đây, cô dùng ngón tay chọc mạnh n.g.ự.c . “Hiên Viên Minh, ơn dùng đầu óc suy nghĩ một chút ...”

Lời còn dứt, cô đột nhiên vòng tay thép của ôm chặt.

“Là sai.”

Hiên Viên Minh vùi mặt vai và mái tóc cô, nhẹ nhàng ngửi mùi hương gỗ tuyết tùng cô. “Nguyệt Nhi... Nguyệt Nhi...”

Giọng khàn đặc, mang theo tiếng gọi dịu dàng, những giọt lệ nóng hổi rơi xuống cổ cô, chảy trong áo.

Bên ngoài hang, đôi mắt bạc của Dạ Linh chằm chằm cửa hang, ánh trăng chiếu tạo thành ánh sáng lạnh lẽo.

“Nửa khắc đồng hồ hết.”

Hắn đột nhiên dậy, định lao .

Mặc Lẫm nhíu mày : “Đợi .”

Thanh Trúc đột nhiên giữ chặt vai hai : “Các ...”

Từ trong hang truyền tiếng tê tâm liệt phế của Hiên Viên Minh, giống như một con thú nhỏ thương.

Huyền Minh gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt: “Con rồng điên cái gì?”

Trở thành phu quân thứ sáu của Tiểu Nguyệt Lượng nên vui mừng ? Sao ?

lúc , Tô Hi Nguyệt đột nhiên bước , vết bầm cổ cô đặc biệt rõ ràng ánh trăng. Hiên Viên Minh theo , đôi mắt vàng sẫm long lanh nước mắt, đỏ hoe, vẻ mặt đầy áy náy.

Dạ Linh lập tức chú ý tới vết bầm cổ Tô Hi Nguyệt. Chỉ cần bóp, gương mặt tuấn tú lập tức trở nên u ám. Hắn một tay kéo cô về phía , khi đầu ngón tay chạm vết bầm cổ cô, đôi mắt bạc lập tức đóng băng. “Hắn em thương?”

Tô Hi Nguyệt định mở miệng trả lời, Hiên Viên Minh bỗng nhiên tiến tới kéo tay cô, vẻ mặt càng thêm áy náy: “Nguyệt Nhi... Tha thứ cho ...”

Vẻ mặt uất ức và áy náy như một chú chó nhỏ.

Tô Hi Nguyệt thở dài bất lực, cũng lười tính toán chuyện nữa. Nếu tấm thẻ đổi phận, chuyện e rằng sẽ còn tồi tệ hơn.

“Hắn điên , em cũng điên , nhưng giờ thì nữa.”

Cô liếc những đàn ông đang chằm chằm: “Bây giờ tất cả các cùng em về hang ngủ!”

Trừ Hiên Viên Minh, Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh đều cau mày đến mức thể thắt nút. Họ trực giác rằng giữa hai chuyện gì đó, nhưng nếu Nguyệt Nhi , họ cũng tiện hỏi nhiều.

Mấy định . Cô dừng bước, đột nhiên về phía Hiên Viên Minh: “Anh ngủ ngoài cùng, Dạ Linh ngủ cạnh , tiếp theo là Huyền Minh, Mặc Lẫm và Thanh Trúc ngủ gần em. Đêm nay cứ sắp xếp như .”

Để những lời hang.

Năm đàn ông ngay lập tức hóa đá.

“Tại ngủ ngoài cùng?”

Đôi mắt vàng sẫm của Hiên Viên Minh lập tức sa sầm. Đêm đầu tiên trở thành phu quân của Nguyệt Nhi đày ngoài cùng. Có chút cảm giác giáng chức lãnh cung. Tất cả đều tại con Vu cơ , khi ch·ết còn h·ãm h·ại .

Dạ Linh lạnh: “Không ném khỏi hang là may .”

Thật trong lòng cũng khó chịu, tại thứ hai từ ngoài ?

Mặc Lẫm theo Tô Hi Nguyệt trong, giọng vang : “Ai còn ồn ào thì cần nữa.”

Thanh Trúc thì vui, cuối cùng cũng thể ôm Nguyệt Nhi ngủ.

Loading...