Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 226: Thiên hồ

Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:51:42
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Kỳ chằm chằm đôi mắt màu vàng sẫm của Hiên Viên Minh, bất ngờ bật : “ mổ long tâm , cũng cho ?”

Đôi mắt Hiên Viên Minh híp , ngờ Bạch Kỳ như . Trong lòng dâng lên một cảm giác tức giận, thấy đối phương thật điều.

Tô Hi Nguyệt giật , cau mày về phía Bạch Kỳ. “Đừng ...”

Hiên Viên Minh khó khăn lắm mới hạ chủ động xin , lời "mổ long tâm" sẽ mất hứng. cô cũng hiểu, cái đau khi chặt đuôi một sớm một chiều thể nguôi ngoai, càng thứ gì thể bù đắp .

Lời của Bạch Kỳ khiến khí lập tức trở nên căng thẳng, như mùi thuốc s.ú.n.g vô hình bao trùm.

Trong mắt Hiên Viên Minh lóe lên một tia lạnh lẽo, nhưng bất ngờ là nổi giận.

“Bạch Kỳ, chuyện chặt đuôi, quả thật sai. lúc đó chúng mới gặp , là tình thế ngươi ch·ết sống, khó tránh khỏi hiểu lầm.”

Giọng Hiên Viên Minh trầm thấp. Thực trong lòng thấy gì sai cả. Trong tình huống lúc đó, nếu , ch·ết sẽ là , thậm chí còn lột da rút gân. Sở dĩ hạ xin Bạch Kỳ, cho cùng vẫn là vì Nguyệt Nhi. Bằng , Bạch Kỳ là cái thá gì chứ?

“Nói đùa thôi mà.”

Bạch Kỳ bất ngờ thu vẻ lạnh lùng, chín cái đuôi lười biếng quấn lấy cổ tay Tô Hi Nguyệt. “ lấy long tâm của gì? tanh cứng.”

Hắn thật sự mổ, nhưng điều đó thể xảy , Nguyệt Nhi cũng sẽ cho phép. Và bản cũng thực lực đó.

Còn về lời xin ... Chẳng qua là để lấy lòng Nguyệt Nhi mà thôi.

Tô Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, định lên tiếng thì bên tai thấy Bạch Kỳ khẽ, ánh mắt lướt qua, nụ đầy ẩn ý: “Long tộc Thiếu Quân xin , nhận. mà...”

Hắn đột nhiên siết chặt viên thú đan. “Bồi thường thì cần, sợ bẩn tay.”

Dứt lời, lập tức hóa thành nguyên hình, chín cái đuôi trắng như tuyết xòe như quạt lông. Hắn ngẩng đầu nuốt viên thú đan .

Ngay khi viên thú đan nuốt, một luồng năng lượng cuồng bạo lập tức lan tỏa khắp cơ thể . Cơn đau khiến rên rỉ, hai chân lập tức quỳ xuống đất, móng vuốt sắc nhọn cắm sâu bùn.

“A!”

Những mạch m.á.u lớp lông trắng muốt nổi lên. Xương cốt phát tiếng ken két vỡ vụn.

Tô Hi Nguyệt theo bản năng tiến lên, nhưng Mặc Lẫm giữ chặt . “Đừng gần, chạm lúc sẽ năng lượng bạo loạn.”

Thanh Trúc tiếng rên rỉ thống khổ của Bạch Kỳ, khóe miệng khỏi co giật. Thầm nghĩ, thảo nào Huyền Minh gọi Bạch Kỳ là "con hồ ly ghê tởm". Tiếng rên rõ ràng là đau đớn gào thét, nhưng uốn lượn chín khúc mười tám vòng, mang theo vài phần mê hoặc, khiến nhộn nhạo. Chỉ thể , tộc Hồ dù là đực cái, trong xương cốt trời sinh giỏi mê hoặc khác, dù cố ý vô tình.

Cũng trách gì Nguyệt Nhi thích Bạch Kỳ đến .

Khi Thanh Trúc còn đang lẩm bẩm, chín cái đuôi của Bạch Kỳ đột nhiên phình to gấp mấy . Giữa lớp lông trắng tuyết, những đường vân màu vàng tím bò đầy.

“Đây là... Cửu Vĩ Thiên Hồ?”

Đôi mắt Dạ Linh híp . Đó là huyết mạch đầu trong truyền thuyết Thượng Cổ của tộc Hồ.

Huyền Minh định mỉa mai vài câu thì mặt đất đột nhiên nứt những vết nứt hình mạng nhện.

Trong cơn đau đớn lăn lộn, chín cái đuôi của Bạch Kỳ đồng thời đứt gãy.

“Bạch Kỳ!”

Tô Hi Nguyệt thoát khỏi tay Mặc Lẫm, định lao tới nhưng Hiên Viên Minh chắn .

“Đừng vội.”

Hiên Viên Minh híp mắt con hồ ly trắng giữa vũng m·áu. “Hắn đang lột xương.”

Vừa dứt lời, chỗ gốc đuôi đứt của Bạch Kỳ đột nhiên phát ánh sáng trắng chói mắt. Chín cái đuôi mới với những đường vân vàng phá vỡ cơ thể mà mọc . Thậm chí, còn mọc thêm một cái nữa, từ Cửu Vĩ biến thành Thập Vĩ. Mỗi đầu đuôi đều bốc lên lửa hồ ly màu vàng.

Lửa hồ ly ban đầu của Bạch Kỳ là màu vàng tím, bây giờ biến thành màu vàng. Lửa màu vàng là một loại lửa bản mệnh cao quý hơn màu vàng tím.

“Thập Vĩ Thiên Hồ? Bát Giai?”

Huyền Minh chằm chằm mười cái đuôi với lửa hồ ly màu vàng bay lượn của Bạch Kỳ, trong lòng đầy chua chát. Vừa kinh ngạc hâm mộ, mỉa mai: “Con hồ ly thối khá đấy, vận may hơn . Sau vị trí tộc trưởng Thanh Khâu Sơn của ngươi thì còn của ai nữa...”

Tộc Hồ ở Thanh Khâu lấy đuôi để phân biệt đẳng cấp và sức mạnh.

Bạch Kỳ từ từ dậy từ vũng m·áu. Mười cái đuôi lưng xòe , lửa hồ ly màu vàng mỗi đuôi khí nóng đến mức méo mó.

Hắn cúi xuống l.i.ế.m vết thương ở chân , ngước mắt Huyền Minh: “Ghen tị thì cứ thẳng.”

Giọng vẫn còn khàn vì đau, nhưng giấu sự mê hoặc trời sinh.

Huyền Minh trúng tim đen, mặt đỏ bừng: “Nói bậy! Ông đây ghen tị với cái con hồ ly ghê tởm như ngươi ?”

Bạch Kỳ khẽ lắc mười cái đuôi, lửa hồ ly màu vàng dần dần thu . Hắn hóa thành hình , những chỗ quần áo rách nát lộ làn da non, ngay cả khóe mắt cũng nhuốm một vệt đỏ yêu dị. "Vậy mặt ngươi đỏ thế?"

Huyền Minh Bạch Kỳ cho nghẹn họng, tai càng đỏ hơn. Hắn như một con mèo dẫm đuôi, thẹn quá hóa giận: “Ông đây mặt trời chiếu đấy. Không ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-226-thien-ho.html.]

Thanh Trúc ở một bên khẩy: “Bây giờ trời đang nhiều mây.”

Dạ Linh liếc qua mười cái đuôi mới của Bạch Kỳ, khẽ gật đầu. “Không tệ.”

Bạch Kỳ thong thả chỉnh vạt áo rách nát, ngón tay lướt qua vệt đỏ yêu dị nơi khóe mắt, nhẹ: “Ngươi hiếm khi khen khác đấy.”

Giọng ôn hòa, nhưng đáy mắt mang theo chút lạnh lẽo.

Mặc Lẫm nhận khí chút bất thường, cau mày Bạch Kỳ. Cứ cảm thấy con hồ ly sự thù địch sâu sắc với Dạ Linh, dù che giấu , nhưng bầu khí vi diệu đó vẫn khó mà bỏ qua. Trong lòng chợt hiểu nguyên nhân.

Dạ Linh dường như cũng nhận điều gì đó, đôi mắt bạc híp nhưng gì thêm.

Tô Hi Nguyệt một bên, sóng ngầm giữa mấy đàn ông , trong lòng thầm thở dài. Sự thù địch của Bạch Kỳ với Dạ Linh, lẽ chỉ vì phận tình địch. Mà còn vì vụ "nhũ mẫu" khiến cô bỏ trốn. Bạch Kỳ đang hận Dạ Linh đây mà.

Chuyện chỉ thể để họ tự giải quyết, cô tiện can thiệp, nên cũng gì.

Tô Hi Nguyệt sờ bụng, nghĩ đến bữa sáng còn ăn, cô với bọn họ: “Có ai săn vài con mồi về , em sẽ loanh quanh xem rau dại quả dại gì .”

Buổi sáng Mặc Lẫm đang định săn thì gặp thú nhân tộc Đằng Xà. Ngay lập tức tên thú nhân tên Mặc Giang nhận , thế là mới xảy chuyện đó. Dẫn đến bữa sáng đến giờ vẫn ăn, bụng ai cũng đói meo.

Tô Hi Nguyệt dứt lời, Huyền Minh hóa thành bản thể U Minh Ám Lang, một cú nhảy mạnh rừng. Thân hình cường tráng của vẽ nên một đường cong duyên dáng trong nắng sớm.

Giọng phóng khoáng từ trong gió vọng : “Đợi đấy, ông đây săn một con dê rừng về.”

Đôi mắt xanh biếc của Thanh Trúc liếc qua bóng dáng Huyền Minh, khẩy: “Nhớ rửa sạch sẽ, đừng như mang về khi còn dính đầy m·áu, ruột gan nội tạng văng khắp nơi, trông kinh tởm lắm.”

Vừa , ngưng tụ lưỡi d.a.o gió, về phía dòng suối. “ bắt cá.”

Tô Hi Nguyệt về hang lấy cái giỏ đan từ tối qua, chuẩn hái ít rau dại, quả dại và tiện thể kiếm vài cây nấm.

Chưa hai bước.

“Nguyệt Nhi, cùng em.”

Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ và Hiên Viên Minh gần như đồng thời cất tiếng. Bốn ánh mắt chạm trung, mùi thuốc s.ú.n.g lập tức lan tỏa.

Cô bất lực đỡ trán: “...Em chỉ hái rau dại thôi mà, đánh .”

Mười cái đuôi của Bạch Kỳ khẽ lắc, hiền hậu: “Hẻm núi nhiều rắn độc, lửa hồ ly của thể đuổi côn trùng.”

Mặc Lẫm mặt b·iểu t·ình, nhưng giọng đặc biệt dịu dàng: “ hiểu rõ loài rắn, rõ loại quả nào độc.”

Vân Vũ

Đôi mắt bạc của Dạ Linh híp , con mắt thứ ba ẩn hiện: “Con mắt thứ ba của thể thấu hư ảo, thể bảo vệ Nguyệt Nhi hơn.”

Hiên Viên Minh trực tiếp dùng đuôi rồng cuốn lấy cô lòng, đôi mắt màu vàng sẫm đầy vẻ khiêu khích: “Bản Quân bay.”

Dạ Linh và Mặc Lẫm đồng thời , đồng thanh lạnh: “Nói như thể chúng bay .”

Tô Hi Nguyệt bốn đàn ông vây quanh ở giữa, trán giật thình thịch. Cô thoát khỏi vòng tay Hiên Viên Minh: “Mọi đừng tranh nữa, em tự một . Các thì nhặt củi, thì nấu nước, thì rửa nồi, nếu rảnh quá thì đẽo lấy hai cái ghế, tóm ai theo em.”

Không đợi mấy đàn ông phản ứng, cô xách giỏ chạy mất.

Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ và Hiên Viên Minh . Đi theo cũng theo cũng xong. Tuy nhiên, vì lo lắng Tô Hi Nguyệt gặp nguy hiểm, họ vẫn lén lút theo .

Bên , Tô Hi Nguyệt sâu trong rừng. Cô cho hệ thống mở tiếng. Dù ồn ào nhưng cô thể nhiều thông tin hữu ích.

Ngay khi âm thanh bật , vô tiếng ồn ào ập tai cô.

“Ôi chao! Nhìn xem xem! Chính là cô gái ! Tối qua ngủ nửa đêm đuổi năm con đực ngoài hang ngủ .” Một con sóc chuột ôm quả thông kêu chít chít.

“Chậc chậc chậc, con Đằng Xà ngủ ngoan. Nửa đêm lén hóa hai chân thành đuôi, trộm sờ váy da thú của cô , còn định nửa đêm trộm hôn, con đực mắt xanh ngủ bên cạnh một móng vuốt tát vách đá đấy!”

Một con chuột xám nấp trong hốc cây kêu chít chít, kể chuyện bát quái.

Chân Tô Hi Nguyệt trượt , suýt ngã vì vấp rễ cây. “Hệ thống! Toàn là chuyện quái quỷ gì !” Cô hét trong đầu.

“Ký chủ, đây là tác dụng phụ của kỹ năng ‘Vạn Vật Thông Linh’ mà.” Hệ thống hớn hở. “Có tắt ?”

“Khoan ...”

Cô đột nhiên tóm một thông tin quan trọng.

“Nghe con gái tộc trưởng tộc Phượng, Phượng Tê Ngô, ngày nào cũng ở nhà nguyền rủa một cô gái tên là Tô Hi Nguyệt. Có vẻ còn nhờ Đại Vu tộc Phượng yểm bùa nguyền rủa ác độc mới. Nguyền rủa đó chỉ khiến trở nên cực kỳ xí, béo như heo nái, mà còn thối rữa, ngứa ngáy, cho đến khi cào m·áu thịt mới thôi. Ác độc thật sự...”

Một con chim sơn ca vỗ cánh, hót líu lo kể.

Tô Hi Nguyệt lập tức sững . Cái giỏ trong tay rơi xuống đất, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Phượng Tê Ngô? Đó chẳng là hôn thê của Hiên Viên Minh ?

“Con chim sơn ca !” Cô vội ngẩng đầu gọi con chim nhỏ định bay . “Đại Vu tộc Phượng tên gì, đồng ý ?”

“Hả? Cô thấy chuyện ?” Chim sơn ca bay trở , hót líu lo: “Đại Vu đó tên là Phượng Diễm, hung dữ lắm. Nghe đồng ý . Đang chuẩn nghi thức gì đó, chỉ tìm nhiều độc trùng, còn dùng m·áu của chín mươi chín con hồng hạc. À, hình như còn chuẩn một con búp bê xí, chỉ chờ đêm trăng tròn là sẽ yểm bùa.”

Loading...