Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:51:43
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chim sơn ca vỗ cánh đậu vai cô, nghiêng đầu tiếp: “Trên con búp bê xí còn khắc ba chữ ‘Tô Hi Nguyệt’ nữa, bằng nước trái cây màu đỏ, trông ghê lắm!”
Ngón tay Tô Hi Nguyệt siết chặt, các khớp ẩn ẩn trắng bệch, lưng toát mồ hôi lạnh. Lời nguyền của Đại Vu tộc Phượng e là còn độc ác hơn Thệ Nhan Chú của tộc Long gấp trăm .
Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ và Hiên Viên Minh đang lén lút theo . Họ tuy hiểu tiếng líu lo của chim sơn ca, nhưng từ sắc mặt đổi đột ngột của Tô Hi Nguyệt, họ nhận chuyện .
Đặc biệt, cô còn nhắc đến Đại Vu tộc Phượng. Cả bốn đều kinh ngạc khi Nguyệt Nhi thể chuyện với chim thú.
Dạ Linh, Mặc Lẫm và Bạch Kỳ liếc , đều thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương. Họ nghĩ đến chuyện Nguyệt Nhi từng Thần Thú chỉ điểm trong mơ... Chẳng lẽ đây là năng lực đặc biệt mà Thần Thú ban cho Nguyệt Nhi?
Hiên Viên Minh cau mày. Hắn chuyện Thần Thú, nhưng cảm nhận sự căng thẳng và phẫn nộ của Tô Hi Nguyệt. Nếu Đại Vu tộc Phượng dám gì, chắc chắn sẽ tha cho họ. Hắn ngại nổi điên thêm một nữa.
“Rắc.”
Vì quá tức giận, lỡ giẫm gãy một cành cây khô. Tiếng động khiến chim sơn ca đang hót líu lo hoảng sợ vỗ cánh bay .
Tô Hi Nguyệt đột nhiên đầu , cảnh giác về phía . Cô cứ tưởng gặp dã thú nào đó, ai ngờ là bốn Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ và Hiên Viên Minh. Họ chui từ các vị trí khác , tóc hoặc vai còn dính vài chiếc lá khô.
“Các ...”
Sự cảnh giác của Tô Hi Nguyệt biến mất , đó là cảm giác bực buồn . Cô mấy đàn ông: “Không theo ?”
Đôi mắt bạc của Dạ Linh lóe lên. Anh thản nhiên gỡ chiếc lá khô dính tóc: “Sợ em lạc đường.”
Mặc Lẫm mặt b·iểu t·ình, xách chiếc giỏ tre rơi đất lên: “Rắn độc lui tới.”
Bạch Kỳ khẽ lắc mười cái đuôi, hiền lành vô hại: “Trùng hợp ngang qua.”
Hiên Viên Minh trực tiếp dùng đuôi rồng quấn lấy eo cô: “Bản Quân đến bắt gian.”
Khóe miệng Tô Hi Nguyệt giật giật. Cô trừng mắt Hiên Viên Minh. Bắt gian? Lời như thể cô đang lén lút hẹn hò với gã đàn ông hoang dã nào đó .
“Nếu theo , cùng hái rau dại .”
Cô bất lực thở dài, lấy chiếc giỏ từ tay Mặc Lẫm tiếp.
Bốn đàn ông lập tức theo.
Dạ Linh liếc hướng chim sơn ca bay , nhịn hỏi: “Em chuyện với con chim sơn ca đó ?”
Tô Hi Nguyệt dừng bước, hái rau dại : “ , em thể hiểu nó .”
Cô giấu giếm, dù chuyện cũng thể giấu .
Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ liếc , đều thấy vẻ “quả nhiên là ” trong mắt đối phương. Mặc dù đây là đại lục Thú Thế, bản chất họ cũng là thú, nhưng ngôn ngữ của những loài động vật khai hóa thì họ thể hiểu . Con cái cũng .
họ hề nghi ngờ, chỉ cho rằng đây là năng lực đặc biệt Thần Thú ban cho Nguyệt Nhi.
Hiên Viên Minh những chuyện , nhưng cũng nhận thấy sự đặc biệt của Nguyệt Nhi. Dù là dị năng hệ Mộc khả năng chuyện với chim thú, đều là điều một con cái bình thường .
Trực giác mách bảo , Nguyệt Nhi bí mật. Còn là bí mật gì, truy hỏi sâu hơn. Nếu Nguyệt Nhi cho , tự nhiên sẽ .
“Con chim sơn ca đó gì ?”
Bạch Kỳ tiến lên, giọng ôn hòa, như thể chỉ thuận miệng hỏi.
Hành động hái nấm của Tô Hi Nguyệt khựng . Vì đang chuyện với Bạch Kỳ nên cô chú ý, cây nấm đang run rẩy, gào thét ầm ĩ: “Đừng hái , ăn , độc...”
Cô đột ngột rụt tay về, chằm chằm cây nấm đang run rẩy.
“Có độc?”
Cô nheo mắt, dùng dị năng hệ Mộc cảm nhận, phát hiện nó căn bản độc. “Rõ ràng là một cây nấm bình thường mà?”
Vừa lẩm bẩm, cô vươn tay về phía cây nấm.
Cây nấm run rẩy dữ dội hơn, giọng nức nở: “Huhu, thật sự ăn mà, cô tha cho ...”
Tô Hi Nguyệt: “...”
Khóe miệng cô khẽ co giật. Nghe giọng thì đây là một cô bé đáng yêu. Nếu thực vật thể hóa hình, chắc chắn sẽ dễ thương.
Cô lập tức rụt tay , đành lòng hái nữa. Vạn vật hữu linh. Không thấy thì , bây giờ thể thấy chúng chuyện , thể ăn nữa? Cứ thế thì ăn khí mất thôi.
Bạch Kỳ thấy hành động và vẻ mặt của cô, khẽ : “Xem Nguyệt Nhi của chúng chỉ thể hiểu tiếng chim thú, mà còn thể hiểu thực vật chuyện đấy...”
“Muốn hái thì cứ hái. Chẳng lẽ ăn nữa ?”
Mặc Lẫm lạnh nhạt liếc cây nấm, đến hái xuống, ném giỏ của cô. Những cây nấm mọc gần đó, chỉ cần độc, đều hái luôn. Dù cũng thấy tiếng gào thét của chúng.
Tô Hi Nguyệt đống nấm Mặc Lẫm vô tình hái xuống trong giỏ, khóe miệng khẽ giật. Cô im lặng đưa chiếc giỏ cho Mặc Lẫm: “Hay là, hái hộ em ?”
Dạ Linh hành động còn nhanh hơn Mặc Lẫm. Anh lập tức nhận lấy chiếc giỏ, vung tay, trong chớp mắt hái sạch nấm và rau dại xung quanh. Còn tiện tay đào thêm một gốc gừng già.
“Ôi da, đau quá đau quá đau quá, sói , nhẹ tay thôi, nhẹ tay, chân sắp đứt ...”
Gốc gừng già Dạ Linh thô bạo đào lên kêu thảm thiết liên tục.
Dạ Linh thấy tiếng kêu rên của nó, nhưng Tô Hi Nguyệt thì . Cô đành lòng, vội vàng ngăn : “Được , chừng đủ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-227.html.]
Cô thầm nghĩ, nếu ăn gì đó, cô vượt qua rào cản lương tâm của chính .
Đôi mắt bạc của Dạ Linh về phía cô. Anh cô thể thấy tiếng của những thực vật , nên nỡ, cũng hái thêm nữa. Dù chừng cũng đủ ăn .
Bạch Kỳ dường như sự bối rối của Tô Hi Nguyệt, khẽ tới. “Nguyệt Nhi, cần phiền lòng vì chuyện .”
Giọng ôn hòa, như thể xoa dịu sự khó chịu trong lòng khác. “Vạn vật hữu linh, em thể thấy tiếng của chúng, đó là điều đặc biệt của em. cuộc sống vẫn cần tiếp diễn, chúng thể vì việc nhỏ mà bỏ việc lớn.”
Tô Hi Nguyệt lời Bạch Kỳ , trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút. Cô gật đầu, quyết định tạm thời gạt vấn đề đầu.
Hiên Viên Minh vẫn còn bận tâm đến chuyện Tô Hi Nguyệt với chim sơn ca về Đại Vu tộc Phượng. “Nếu Nguyệt Nhi thể hiểu tiếng chim thú, con chim sơn ca đó gì? Tại Nguyệt Nhi nhắc đến Đại Vu tộc Phượng?”
Nhắc đến chuyện , Tô Hi Nguyệt tức giận: “Còn do hôn thê của , Phượng Tê Ngô, cô ngày nào cũng nguyền rủa em. Còn nhờ Đại Vu tộc Phượng hạ một loại bùa chú ác độc, khiến em trở nên xí, béo phì, ngứa ngáy thối rữa. Cô chuẩn cả độc trùng, m·áu hồng hạc, búp bê xí, còn tên em lên đó, chỉ chờ đêm trăng tròn là sẽ thi chú. Hôm nay là ngày mười ba, ngày chính là đêm trăng tròn. Bây giờ em đang đau đầu .”
Không khí lập tức đóng băng. Sắc mặt của bốn đàn ông ngay lập tức trở nên u ám.
Đôi mắt bạc của Dạ Linh lóe lên hàn quang: “Tộc Phượng, Phượng Tê Ngô... Họ cũng dám ?”
Mặc Lẫm tuy gì, nhưng luồng khí lạnh lẽo tỏa từ khiến rùng .
Bạch Kỳ thong thả chỉnh ống tay áo, khóe miệng vẫn nở nụ ôn hòa, nhưng đáy mắt một chút ấm áp: “Tộc Phượng là một trong những thế lực đáng sợ ở Thượng Vực, gần như thua kém tộc Long. Chuyện chút phiền phức...”
Sừng rồng của Hiên Viên Minh lập tức nhô từ đỉnh đầu. Khóe miệng nở một n·ụ c·ười rợn : “Tộc Phượng... Tốt lắm.” Hắn bóp nát sợi dây chuyền xương ở thắt lưng, đôi mắt vàng sẫm tràn ngập s·át ý: “Bây giờ sẽ tàn s·át tộc Phượng.”
Tô Hi Nguyệt nổi điên. Cô vội vàng giữ c.h.ặ.t t.a.y : “Anh đừng manh động, bình tĩnh một chút . Ngày mới là đêm trăng tròn, chúng vẫn còn thời gian để nghĩ cách.” Cô giữ c.h.ặ.t t.a.y , sợ trong lúc xúc động sẽ chuyện thể cứu vãn. Tộc Phượng giống tộc Long, họ sẽ khoan dung cho Hiên Viên Minh.
Cô hỏi hệ thống trong đầu: “Hệ thống, ngươi cách nào ? Có thể bùa chú phản đòn Phượng Tê Ngô ?”
Hệ thống im lặng một lát, dường như đang tra cứu dữ liệu, đó trả lời: “Có thể, nhưng cần Bùa Phản Đòn.”
Cô sững sờ: “Bùa Phản Đòn? Đó là gì? gì thứ đó?”
Hệ thống giải thích: “Bùa Phản Đòn là một loại phù chú cao cấp, thể phản đòn công kích hoặc lời nguyền ngược cho thi triển. Ký chủ hiện tại , nhưng thể nhiệm vụ. Hoàn thành sẽ nhận phần thưởng.”
Tim Tô Hi Nguyệt đập thình thịch. Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt quả nhiên lòng . cô vẫn nhịn hỏi: “Nhiệm vụ gì?” Cô đang vội vã giải quyết vấn đề . Lời nguyền của Đại Vu tộc Phượng chuyện đùa. Những đàn ông bên cạnh cô tuy mạnh, nhưng đến mức thể tiêu diệt cả tộc Phượng. Họ thật sự là một thế lực khổng lồ.
Hệ thống hắc hắc, giọng chút bỉ ổi: “Ký chủ lâu viên phòng với phu quân, đến lượt Thanh Trúc .”
Tô Hi Nguyệt: “...”
Sắc mặt cô lập tức trở nên kỳ lạ. Cô lập tức hiểu ý của cái hệ thống c.h.ế.t tiệt là cô viên phòng với Thanh Trúc.
Mặc dù nhiệm vụ chút "nhân cơ hội điều kiện", nhưng Thanh Trúc chờ lâu như vẫn ăn thịt, quả thật chút... nên lời. Hơn nữa, đây cô hứa với Thanh Trúc rằng khi sinh xong, đầu tiên viên phòng sẽ là . Nghĩ , thời gian sinh nở cũng gần ba tháng, cũng là lúc nên mật với mấy phu quân .
Tối qua, mấy đàn ông thể kiềm chế , ai cũng kích động hơn ai. vì sợ cô giận, họ chỉ dám lén lút hôn hít, sờ soạng, hoặc một vài hành động để chiếm tiện nghi, nhưng dám gì thật.
Giờ hệ thống nhắc đến, Tô Hi Nguyệt cũng cảm thấy đến lúc.
Cô thầm nghĩ, tối nay sẽ viên phòng với Thanh Trúc. Không thể cứ mãi là tình yêu "Plato" , kiên nhẫn dù đến mấy cũng sẽ bào mòn.
“Đang nghĩ gì ?”
Bạch Kỳ đột nhiên kề sát từ phía , giọng ôn hòa mang theo chút tò mò.
Tô Hi Nguyệt giật tỉnh , Bạch Kỳ: “Em đang nghĩ, thế nào để bùa chú phản đòn Phượng Tê Ngô, để cô tự gánh hậu quả.”
“Tự gánh hậu quả?”
Trong mắt Bạch Kỳ hiện lên một tia hứng thú: “Nguyệt Nhi diệu kế gì ?”
Dạ Linh, Mặc Lẫm, Hiên Viên Minh cũng cô, rõ ràng hứng thú với ý tưởng . Điều thú vị hơn là g·iết chóc nhiều.
Cô thấy mấy đàn ông đang chằm chằm, đương nhiên thể chuyện hệ thống. “Em đang nghĩ, nếu Phượng Tê Ngô dùng bùa chú hại em, chúng thể gậy ông đập lưng ông ?”
Dạ Linh chằm chằm cô: “Nguyệt Nhi hạ chú lên cô ?”
Tô Hi Nguyệt lắc đầu: “Không. Hạ chú quá nham hiểm, hơn nữa chúng cũng Đại Vu nào loại thuật ác độc đó. Em đang nghĩ, liệu cách nào để tìm phương pháp phản đòn bùa chú của cô ?”
Vân Vũ
“Phản đòn ?”
Bạch Kỳ , dường như hứng thú với đề nghị : “Ý của Nguyệt Nhi là, chúng tìm một cách nào đó để Phượng Tê Ngô tự nhận lấy bùa chú mà cô yểm?”
Cô khẽ gật đầu: “ . Như thể khiến cô tự gánh hậu quả, để chúng dính nhân quả.”
Dạ Linh và Mặc Lẫm liếc , đều cảm thấy cách .
Hiên Viên Minh lập tức tán thành: “Được, cứ như . sẽ đến tộc Long bắt một vị Vu về.” Mặc dù g·iết Vu Cơ, nhưng tộc Long chỉ mỗi cô .
Nói xong, định hóa rồng bay .
“Khoan , từ từ!”
Cô vội vàng kéo : “Anh g·iết Vu Cơ, cha e là đang giận, những Vu khác trong tộc Long cũng sẽ giúp . Hơn nữa, phương pháp cũng dễ dàng tìm . Chúng vẫn nên bàn bạc kỹ hơn, chuyện thể manh động.”
Thực trong lòng cô cách giải quyết, nhưng tiện với họ.
Cô sờ sờ cái bụng đói meo: “May mà chúng vẫn còn thời gian. Em đói , chúng về .”
Nói , cô lấy chiếc giỏ từ tay Dạ Linh và trở về.