Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 228: Lãng mạn
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:51:44
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên đường trở về, tâm trạng Tô Hi Nguyệt bình tĩnh hơn nhiều. Trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc thế nào để ngủ với Thanh Trúc để Bùa Phản Đòn.
Đừng thấy cái hệ thống c.h.ế.t tiệt lợi dụng lúc khó khăn nhiệm vụ mà cô thấy gì ghê gớm. Đừng thấy Thanh Trúc miệng độc, thực ngây thơ, chuyện dám mở miệng. Hơn nữa, vì lo lắng cho cơ thể cô, càng dám lên tiếng.
Cô đoán, nếu bản chủ động, thì tên ít nhất sẽ chờ đến nửa năm ... Cái hệ thống c.h.ế.t tiệt tuy chút lợi dụng lúc khó khăn, nhưng cũng tác dụng thúc đẩy.
Tìm một nơi dòng suối, cô rửa sạch nấm và rau dại trong giỏ. Khi trở hang đá đêm qua, cô thoáng thấy Huyền Minh đang nướng cá bên cạnh đống lửa. Thanh Trúc thì bên cạnh chiếc nồi đá, bên trong đang sôi sùng sục, mùi thịt thơm lừng cả hang.
Cô tới liếc một cái, phát hiện đó là thịt dê rừng, cắt thành từng miếng đều , vài lát gừng nổi lềnh bềnh mặt. Chú ý thấy bên trong nồi còn Linh Chi Huyết đang sôi, cô nhịn lẩm bẩm: “Cứ tẩm bổ thế , sớm muộn gì em cũng chảy m.á.u mũi mất...” Kể từ khi gặp họ, gần như bữa thịt nào cũng thêm linh chi hoặc nhân sâm huyết. Cô cảm thấy nóng trong .
Vừa , cô tiện tay cho một nắm nấm đùi gà và nấm hương rửa sạch nồi, thêm một ít rau dại.
Thanh Trúc im lặng khuấy chiếc thìa gỗ trong tay, ngước mắt liếc cô một cái: “Em khí huyết hư nhược.” Đồng tử xanh biếc của lướt qua vòng eo mảnh mai của cô: “Gầy đến nỗi sờ thấy xương.”
Tô Hi Nguyệt thầm liếc eo . Gầy ở chứ? Cân nặng trong hồ sơ cá nhân luôn là 55kg. Thân hình tiêu chuẩn đấy nhé. Cô đột nhiên phát hiện loài đàn ông kỳ lạ. Khi thích thì chê cô béo, khi tình cảm chê gầy. Hận thể vỗ béo cô thành một con heo.
Huyền Minh cầm con cá nướng tiến tới, nhét thẳng tay cô, trêu chọc: “ đấy, Nguyệt Nhi của chúng ăn nhiều một chút, buổi tối mới sức... A!”
Thanh Trúc hất một muỗng canh nóng xuống chân , nóng đến nỗi Huyền Minh giậm chân liên tục.
Thanh Trúc thu chiếc thìa gỗ về, đồng tử xanh lục lạnh lùng liếc Huyền Minh: “Lần còn bậy, sẽ hất thẳng mặt ngươi đấy.”
Huyền Minh nhăn nhó xoa mu bàn chân, liếc Tô Hi Nguyệt: “Ta thật mà, đứa nhỏ cũng ba tháng , cơ thể cô cũng . Chúng thể cứ nhịn mãi thế ?” Giọng mang theo vài phần ấm ức.
Dạ Linh và Mặc Lẫm con , mà và Thanh Trúc đến thịt còn ăn, trong lòng khó tránh khỏi cân bằng. Mang thai sinh con nghỉ dưỡng thì gì, bây giờ cơ thể rõ ràng , hiểu lầm cũng giải quyết, tại bắt đầu luân phiên?
Tô Hi Nguyệt con cá nướng trong tay, khóe miệng nở một nụ đầy ẩn ý: “ , quả thật thể để các nhịn mãi .” Cô ngước đầu lên, ánh mắt lướt qua mặt mấy đàn ông, cuối cùng dừng Thanh Trúc: “Cho nên, em quyết định, tối nay bắt đầu luân phiên trở . Mỗi phu quân một đêm, khi hết một vòng, em sẽ nghỉ ngơi một ngày. Em nhớ khi mang thai là đến lượt Thanh Trúc, tối nay, bắt đầu từ Thanh Trúc .”
Lời , khí trong hang đá lập tức trở nên vi diệu.
Trong đôi mắt bạc của Dạ Linh lóe lên sự bất thường, nhưng nhanh khôi phục bình tĩnh, như thể hề bất ngờ với quyết định . Mặc Lẫm vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, chỉ là ánh mắt Tô Hi Nguyệt多了 một tia mong đợi.
Vân Vũ
Bạch Kỳ âm thầm tính toán xem khi nào đến lượt . Sau Thanh Trúc là Huyền Minh, Hiên Viên Minh, Dạ Linh, Mặc Lẫm, mới đến lượt . Sắc mặt lập tức . Sao lâu đến thế?
Hiên Viên Minh thì sững sờ, đôi mắt màu vàng sẫm đầy kinh ngạc, rõ ràng ngờ Nguyệt Nhi đột nhiên đưa quyết định như . Mặc dù trong lòng chút thoải mái, nhưng ầm ĩ. Hắn hiểu rõ, Nguyệt Nhi của riêng , chia sẻ bạn đời với những con đực khác là điều tất yếu. May mắn là tối ngày mới đến lượt ...
Nghĩ đến ngày là đêm trăng tròn, đột nhiên cảm thấy bản chút xui xẻo.
Vẻ mặt Huyền Minh hổ bực bội, tự hỏi lắm mồm gì? Nguyệt Nhi vốn dĩ ý định , bây giờ ngược thành hổ. Lợi ích thì cùng hưởng.
“Nguyệt Nhi...”
Đầu tai của Thanh Trúc lập tức đỏ bừng, chiếc thìa gỗ trong tay “Bang” một tiếng rơi nồi canh, b.ắ.n nước canh nóng lên mu bàn tay , nhưng cũng hề .
“Sao ? Không ?”
Tô Hi Nguyệt nhướng mày , vẻ mặt trêu chọc.
Thanh Trúc giật , vội vàng lắc đầu: “Không, .” Hắn cúi đầu, đôi đồng tử xanh biếc hiện lên vẻ vui sướng. Bỗng nhiên chút mong đợi đêm nay.
Không , ăn cơm xong nhanh chóng chuẩn , còn tắm rửa sạch sẽ, thể mùi lạ. Lỡ Nguyệt Nhi ghét bỏ thì ?
Không ai tâm tư của Thanh Trúc. Mọi đều ý kiến gì với quyết định , thậm chí còn mong đợi từ lâu. Chỉ là nghĩ đến tối nay lượt , chút hụt hẫng.
Tô Hi Nguyệt bình thản cắn một miếng cá nướng, thèm để ý đến ánh mắt cố ý vô tình của mấy đàn ông.
Thanh Trúc rắc một nắm hành dại nồi đá, đó tắt lửa bếp, ngoài hang, bước chân nhanh như chạy trốn.
“Đi đấy?”
Tô Hi Nguyệt gọi .
Bóng lưng cứng đờ, giọng căng thẳng: “Đi rửa mặt.”
Huyền Minh bật thành tiếng: “Lúc nãy bắt cá, ngươi rửa ?”
Thanh Trúc đột ngột đầu , một lưỡi d.a.o gió lướt qua da đầu Huyền Minh, cắt đứt một sợi tóc của .
Tô Hi Nguyệt đôi tai đỏ bừng của Thanh Trúc, đột nhiên cảm thấy thú vị. Ngày thường lạnh lùng, miệng lưỡi cay độc mà ngây thơ đến thế ? Bỗng nhiên cô trêu chọc .
Cô dậy đến mặt Thanh Trúc, cố ý ghé sát , như thì thầm, giọng trêu chọc: “Anh là hái cánh hoa về tắm đấy chứ?”
Hơi thở của Thanh Trúc cứng . Đôi đồng tử xanh biếc lập tức chằm chằm cô. Sao cô đoán chính xác đến thế, ngay cả việc hái cánh hoa để tắm cũng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-228-lang-man.html.]
Mặc dù ở nơi hoang vắng chỗ để ngâm , nhưng gần đây quả thực một cái hồ. Tiện thể còn xem gần đó nơi nào thích hợp để giao hoan , nhất là nơi vắng vẻ, ai quấy rầy.
Đầu tai đỏ đến mức thể chảy m·áu, yết hầu nuốt hai mới bật một câu: “ tiện đường lấy nước.”
Cô bật : “Ồ... thế ?” Cô cố tình kéo dài giọng, vẻ mặt trêu chọc.
Huyền Minh ồn ào huýt sáo, Dạ Linh trừng mắt một cái, yên tại chỗ. Mặc Lẫm im lặng múc thịt dê rừng bát, còn cẩn thận múc thêm vài miếng linh chi . Biết Nguyệt Nhi thích ăn nấm, cũng thêm một ít . Sau đó để sang một bên cho nguội, vì bây giờ ăn sẽ nóng.
“Nguyệt Nhi.”
Hiên Viên Minh đột nhiên vòng tay từ lưng ôm lấy cô, bàn tay to lớn an phận xoa eo cô: “Ngày đúng lúc đến lượt đấy...” Giọng khàn khàn một cách kỳ lạ.
Trong đầu nghĩ, lát nữa bắt một Vu về. Chuyện của Phượng Tê Ngô nhất định giải quyết , thể để ảnh hưởng đến chuyện tối ngày .
Thanh Trúc nhân cơ hội hóa thành Trục Nguyệt Thiên Lang, nhảy khỏi hang đá. Lớp lông xanh biếc của lấp lánh nắng sớm.
Tô Hi Nguyệt bóng lưng chật vật rời của Thanh Trúc, nhịn bật .
Màn đêm buông xuống, những vì lấp lánh. Tô Hi Nguyệt chiếc ghế gỗ mới đẽo trong hang đá, tay cầm một cành cây, vô thức khều đống lửa.
Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ, Huyền Minh và Hiên Viên Minh đều cô đuổi ngoài hang. Bắt họ tự tìm chỗ qua đêm. Tên Thanh Trúc cũng , từ sáng đến giờ thấy mặt. Cô trong lòng khỏi thắc mắc, tên là ngại ngùng nên trốn đấy chứ?
Đang suy nghĩ miên man, cửa hang đá đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Thanh Trúc từ ngoài hang . Hắn rõ ràng tắm rửa sạch sẽ, mái tóc đen dài xõa vai, đôi đồng tử xanh biếc lấp lánh ánh lửa, tỏa một vẻ quyến rũ mê hồn. Trên mặc một chiếc áo da thú màu trắng ngà. Cả trông thanh tú, tao nhã, như một vị tiên xuống trần.
Tô Hi Nguyệt , nhịn trêu chọc: “Này, công tử tuấn tú ở đến đây, nhầm chỗ ?”
Thanh Trúc trừng mắt cô, đỏ mặt sang một bên: “Nói bậy gì đấy?”
Nhìn vẻ lúng túng của , cô nhịn thành tiếng.
Cô dậy đến mặt Thanh Trúc, vươn tay vòng lấy eo , úp mặt n.g.ự.c , giọng nũng nịu: “Được , trêu nữa. Chúng thể bắt đầu ?”
Thanh Trúc sự mật bất ngờ của cô cứng đờ . Yết hầu nuốt hai , mới thấp giọng : “Đi thung lũng... tìm một nơi .”
Ngón tay ngưng tụ lưỡi d.a.o gió, dập tắt đống lửa. Hang đá lập tức chìm bóng tối. Tô Hi Nguyệt chỉ cảm thấy eo căng lên, ngay lập tức Thanh Trúc bế lên.
Khi làn gió đêm lướt qua tai, cô thấy tiếng hú dài đầy chua chát của Huyền Minh từ nơi xa.
Vòng tay của Thanh Trúc mềm mại hơn cô tưởng. Cô ôm lòng, sâu khu rừng. Khu rừng màn đêm yên tĩnh và bí ẩn, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng côn trùng kêu và tiếng thú gầm, thêm chút sức sống cho đêm tĩnh lặng.
Khi qua khu rừng, cô phát hiện cây hai bên đường đều quấn những sợi dây leo phát sáng. Đó là rêu ánh trăng, một loại thực vật quý hiếm chỉ nở hoa phát sáng ánh trăng.
“Anh bố trí ?”
Cô ngước lên Thanh Trúc, ngón tay chọc chọc xương quai xanh của .
Bước chân của Thanh Trúc khựng , gương mặt tuyệt luân của thoáng vẻ tự nhiên: “Tiện tay thôi.”
Tô Hi Nguyệt mím môi khẽ, nhưng vạch trần .
Khi qua đoạn rừng cuối cùng, cô nín thở. Trước mắt là một thung lũng trống trải. Giữa thung lũng là một hồ nước trong vắt, mặt hồ lấp lánh ánh trăng, bí ẩn. Xung quanh hồ đầy những loài hoa dại nở rộ, mùi hoa tỏa khắp nơi, thấm lòng . Và giữa biển hoa, một chiếc giường đan bằng hoa tươi và dây leo.
Ngón tay Tô Hi Nguyệt cọ xát xương quai xanh của Thanh Trúc, cố ý kéo dài giọng: “Ồ... tiện tay ?”
Thanh Trúc đột nhiên tung cô lên trung, đỡ lấy cô một cách vững vàng giữa tiếng kêu kinh ngạc của cô. Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt ửng đỏ của : “Còn nữa, ném em xuống hồ đấy.”
Cô ôm chặt cổ , chú ý thấy bên cạnh chiếc giường mấy ống tre. Không bên trong chứa gì.
Thanh Trúc theo ánh mắt cô, yết hầu nuốt xuống: “Bên trong là nước ép từ một loại thảo dược mà tìm . từng Vu Y ... thể giảm bớt sự khó chịu.”
Mặt cô đỏ bừng. Đây đầu tiên của cô, để cần giảm bớt sự khó chịu, thì sẽ mạnh mẽ đến mức nào chứ? Hơn nữa, cô Thanh Trúc hiểu những chuyện . Tên bên ngoài ngây thơ, hóa bên trong là một tên “dâm tặc”.
Không hiểu , trong lòng cô đột nhiên chút căng thẳng.
miệng cô : “Anh chuẩn chu đáo thật. Ngay cả rượu trái cây để tăng hứng cũng chuẩn ?”
Lời còn dứt, Thanh Trúc đột nhiên ôm cô lao xuống hồ. Nước hồ lạnh lẽo ướt sũng chiếc áo da thú của . Cô định giãy giụa, đẩy một tảng đá lạnh lẽo bên hồ. Tảng đá bằng phẳng như một chiếc giường nhỏ, đó phủ một lớp cánh hoa dày, đủ màu sắc, mềm mại.
Tóc Thanh Trúc ướt sũng dính má cô, giọng khàn khàn một cách kỳ lạ: “Tắm rửa sạch sẽ .”
Trên một cành cây ở nơi xa, Dạ Linh một cây ăn quả, trong lòng dâng lên một luồng chua chát: “Diễn trò ngây thơ cái gì? Sáng nay còn chạy đến hỏi Nguyệt Nhi thích kiểu l..m t.ì.n.h nào...”
Dĩ nhiên, sẽ thật. Ngược , cho Thanh Trúc Nguyệt Nhi thích những thứ cô thoải mái...