Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 231: Phượng Túc
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:51:47
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phượng Tê Ngô biến cố bất ngờ cho sợ hãi, cô quanh nhưng chẳng thấy gì, nghi hoặc hỏi: “Đại Vu, chuyện gì ?”
“Cổ trùng của !” Khuôn mặt đầy hình xăm của Phượng Diễm càng thêm dữ tợn. Mụ đột nhiên vỗ mạnh con búp bê xí tế đàn, khàn cả giọng gào thét: “Ai dám trộm kim tằm vương của lão ?”
Vân Vũ
Tô Hi Nguyệt nín thở, bọc chặt chiếc áo choàng tàng hình, dán sát chân tường từ từ dịch cửa. Phượng Tê Ngô cau mày, định ngoài thì suýt nữa đụng cô. Cô giật , vội vàng né sang một bên, kết quả một chân giẫm th·i th·ể con xích liên xà mặt đất.
Lạnh lẽo và trơn tuột, khiến cô sởn gai ốc và suýt ngã, may mà kịp thời vững. động tĩnh đó vẫn phát tiếng.
Phượng Tê Ngô thấy, cảnh giác sang: “Tiếng gì thế?” Cô thấy hai th·i th·ể rắn mặt đất.
Tô Hi Nguyệt thầm kêu , cứng đờ tại chỗ dám nhúc nhích, bám chặt lấy áo choàng. Mắt thấy đôi mắt vẩn đục của Phượng Diễm đang quét tới hướng . Bà lão đột nhiên rút một con d.a.o xương từ thắt lưng , ném thẳng về phía Tô Hi Nguyệt.
“Xoẹt!”
Cô giật , nhanh chóng nghiêng đầu né tránh, nhưng vẫn quên bám chặt áo choàng. Con d.a.o xương sượt qua má cô, ghim tường, vang lên tiếng "đinh" chói tai.
“Đại Vu, bà ?” Phượng Tê Ngô sợ hãi lùi hai bước, mặt tái .
Phượng Diễm mặt mày âm u: “Có cái gì đó ở đây.” Nói , mụ đột nhiên nắm một nắm bột phấn màu đỏ rải trung.
Tô Hi Nguyệt vội vàng lăn sang một bên. Bột phấn rơi xuống, rải rác mặt đất, tạo thành một hình dáng mơ hồ ngay tại vị trí cô . Cô nhíu mày, thầm cảm thán, quái lạ thật đấy, thủ đoạn gì đây?
“Quả nhiên !” Sắc mặt Phượng Diễm càng khó coi hơn, mụ sờ túi da thú bên hông: “Để lão buộc ngươi hiện hình!”
Thấy tình thế , cô sải một bước dài về phía cửa. Ai ngờ Phượng Tê Ngô vặn chắn ngay cửa. Trong lúc cấp bách, cô bỗng nảy một ý, đưa tay nhéo mạnh m.ô.n.g Phượng Tê Ngô.
“Aaaa!”
Mặt Phượng Tê Ngô đỏ bừng như m.ô.n.g khỉ, cô thét lên nhảy dựng: “Ai sờ m.ô.n.g !”
Tô Hi Nguyệt nhân cơ hội lách qua cô . Dưới lớp áo choàng tàng hình, cô giống như một làn gió vô hình, lặng lẽ một tiếng động.
Phượng Diễm tiếng , thấy Phượng Tê Ngô đang nhảy loạn xạ, khỏi cau mày: “Ngươi ầm ĩ cái gì?”
“Có sờ m.ô.n.g con!” Phượng Tê Ngô mặt đỏ lựng, trợn mắt cửa, nhưng chẳng thấy gì, tức đến giậm chân.
Mặt bà lão Phượng Diễm khó coi đến mức thể vắt nước. Mụ túm lấy chuông xương tế đàn, lắc điên cuồng: “Có kẻ trộm xông ! Lục soát cho ! Lật tung cả Thung lũng Phượng Hề cũng tìm tên trộm đó!”
Tô Hi Nguyệt lén ngoài cửa, suýt nữa thành tiếng. Vẻ mặt giậm chân của bà lão trông giống hệt một con gà mái già xù lông. Cô chạy như bay, bọc trong áo choàng tàng hình như một làn khói nhẹ xuyên qua bóng đêm, né tránh hết đội tuần tra đến đội tuần tra khác của Phượng tộc.
Vốn định rời khỏi Thung lũng Phượng Hề ngay, nhưng nghĩ , cô vẫn chút cam tâm. Cô hỏi một con dế mèn trong bụi cỏ về chỗ ở của Phượng Tê Ngô, bọc áo choàng về phía đó.
Đương nhiên, lý do đến chỗ Phượng Tê Ngô là để chuyện . Cô theo hướng con dế mèn chỉ, tìm đến căn nhà cây của Phượng Tê Ngô. Tên quả hổ danh tiểu thư Phượng tộc, cây ngô đồng cô ở to gấp ba những cây khác, cây còn khắc đầy hoa văn phượng hoàng.
“Đồ khoe mẽ.” Cô bĩu môi, ba bước hai bước trèo lên. Vén tấm rèm vỏ cây lên, cô ngửi thấy một mùi hương hoa nồng nặc. Trên bàn trang điểm của Phượng Tê Ngô bày mười mấy hũ phấn nước nhuộm hoa.
“Để xem ngươi còn dám nguyền rủa nữa .” Cô lạnh, đổ kim tằm vương từ chiếc hộp gỗ đen một hũ phấn.
Con tằm vương thoải mái lăn một vòng trong phấn nước: “Đa tạ ân nhân, ở đây thoải mái hơn cái tế đàn âm u nhiều.”
“Bớt nhảm, nhanh chóng truyền độc của ngươi đây. Nhớ kỹ đừng để Phượng Tê Ngô . Làm xong thì tự bò hộp .” Tô Hi Nguyệt hạ giọng thúc giục. Con kim tằm vương độc, cô dám chạm , cứ để nó tự bò là nhất.
Kim tằm vương lập tức nhả một sợi độc ti màu vàng kim, lượn một vòng trong hũ phấn biến mất. Nó lăn hai vòng trong phấn nước, nhuộm đủ màu sắc, đó mới chậm rãi bò hộp gỗ đen.
“Xong .” Giọng con tằm lười biếng.
Cô cẩn thận thu chiếc hộp gỗ đen ba lô hệ thống. Lấy hũ phấn "đổ thêm gia vị", cô bôi một chút lên những hũ phấn khác bàn trang điểm. Cô dùng tay trực tiếp mà dùng một vật để cách. Đảm bảo từ vẻ ngoài bất cứ điều bất thường nào, cô mới hài lòng gật đầu.
Làm xong chuyện , cô định rời . Thì thấy tiếng mắng chửi tức tối của Phượng Tê Ngô từ ngoài nhà cây vọng : “Cái thằng khốn kiếp nào sờ m.ô.n.g ! Đừng để tao tóm , bằng …”
Tô Hi Nguyệt vội vã bọc áo choàng tàng hình, Phượng Tê Ngô xách váy lao nhà cây. Con ngốc phịch xuống bàn trang điểm, nắm lấy hũ phấn hoa nước bôi lên mặt, miệng lẩm bẩm: “Đừng để tao bắt tên xa đó, bằng tao sẽ lột da nó !”
Vừa bôi mặt, cô soi chậu nước bên cạnh.
“A! Mặt …” Phượng Tê Ngô đột nhiên hét thảm thiết. Khắp mặt cô nổi lên những nốt mụn nhỏ li ti màu vàng, trông giống như thể cả mặt mọc đầy trứng tằm.
Tô Hi Nguyệt nén đến đau cả bụng, nhân cơ hội chuồn khỏi nhà cây. "Để xem ngươi còn dám ý đồ với . Lời nguyền của bà lão đó cũng mới chỉ là khởi đầu thôi." Chờ đến đêm trăng tròn, khi lời nguyền phản , cô mới thật sự nếm mùi đau khổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-231-phuong-tuc.html.]
Khi qua nhà bếp, Tô Hi Nguyệt còn tiện tay lấy hai hũ mật ong, đổ hết chỗ Phượng Diễm sẽ qua. "Bà lão, để xem bà còn dám yểm bùa nữa !" Cô thầm mắng, thấy tiếng "bùm" phía . Tiếp theo là tiếng hét như lợn chọc tiết của bà lão Phượng Diễm: “Cái đứa vô đạo đức nào…”
Lúc chạy thì còn chờ đến bao giờ? Cô bọc áo choàng tàng hình, phi nhanh về phía hẻm núi. Trên đường còn xô ngã hai tên lính gác đang cầm đuốc. Hai tên đó tại chỗ xoay ba vòng, hoảng sợ kêu lên: “Có ma!”
Tô Hi Nguyệt cố nhịn , bọc áo choàng như một làn khói nhẹ bay qua. Đang định tăng tốc rời khỏi Thung lũng Phượng Hề, đột nhiên, bầu trời đêm vang lên một tiếng phượng minh lanh lảnh. Cô ngẩng đầu lên, thấy một con phượng hoàng lửa đỏ rực từ trời giáng xuống, đôi cánh dang rộng, như một ngọn lửa đang bùng cháy.
Nhìn kiểu , rõ ràng là nó hạ cánh. Cô để ý lắm, dù đối phương cũng thấy , cô bọc áo choàng và định tiếp. Không là xui xẻo trùng hợp… Khi hạ xuống, nó nhắm thẳng cô mà rơi.
Tô Hi Nguyệt thầm kêu . Con phượng hoàng mà rơi xuống, chắc chắn sẽ đè bẹp cô. Cô vội vàng né sang một bên, nhưng cách quá gần, kịp.
“Phanh!”
Một tiếng động trầm đục vang lên. Con phượng hoàng đáp xuống, hóa thành hình , và vặn đè lên Tô Hi Nguyệt. Cô chỉ thấy mắt tối sầm, đập cho choáng váng, suýt ngất . Chiếc áo choàng tàng hình rơi xuống đất, để lộ hình của cô.
“Ái chà, đứa nào mắt dám đ.â.m trúng bổn thiếu quân?” Một giọng cực kỳ lòe loẹt vang lên bên tai.
Tô Hi Nguyệt mở mắt , thấy một khuôn mặt tuấn tú ở ngay mặt. Hắn mặc một bộ quần áo bằng lông chim màu đỏ rực, trang phục lộng lẫy. Đôi mắt đào hoa xinh chan chứa tình ý, khóe mắt đầy vẻ phong lưu, phóng khoáng.
Cô sững sờ. Người là ai? Trông thì trai đấy, nhưng ăn mặc lòe loẹt thế?
Phượng Túc cô gái xinh đè cho choáng váng ở ngay mắt. Đôi mắt đào hoa xinh của chớp chớp, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Lúc hạ xuống, rõ ràng ở đây ai, cô gái từ chui ? Còn đè trúng, vận may cũng quá tệ .
Phượng Túc thầm nghĩ, nhưng mặt nở nụ phong lưu, phóng khoáng: “Tiểu cô nương, cô chứ? Đều do bổn thiếu quân mắt kém, mới đ.â.m trúng cô. Để bồi thường…” Hắn cúi đầu đánh giá Tô Hi Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô gái thật sự xinh , làn da trắng như ngọc, ngũ quan tinh xảo như vẽ, đặc biệt là đôi mắt , trong suốt và sáng ngời, tựa như những vì . Hắn động lòng, buột miệng thốt : “Hay là bổn thiếu quân lấy báo đáp nhé!”
Tô Hi Nguyệt suýt nữa trợn trắng mắt. Tên phượng hoàng mà lòe loẹt thế? Vừa gặp mặt đòi lấy báo đáp, coi cô là gì chứ?
cô cũng nhạy cảm nhận đối phương tự xưng là "bổn thiếu quân". Tự xưng như , bản thể là phượng hoàng, cần nghĩ cũng là thừa kế của Phượng tộc. Nói cách khác, tên là trai của Phượng Tê Ngô.
Cô nhanh chóng bò dậy, nhặt chiếc áo choàng tàng hình rơi đất, phủi bụi, lạnh nhạt : “Không cần . Nếu gì, đây.” Vừa , cô bọc áo choàng tàng hình và định chạy.
“Đừng vội thế, bổn thiếu quân ăn thịt cô.” Phượng Túc túm chặt cổ tay cô. Bộ đồ lông chim màu đỏ rực của ánh trăng lấp lánh chói mắt: “Nói xem nào, tiểu cô nương như cô nửa đêm nửa hôm xuất hiện ở Phượng tộc chúng ?”
Lời dứt, từ xa đột nhiên vang lên một tràng tiếng bước chân dồn dập. Ngay đó là tiếng gào thét của bà lão Phượng Diễm: “Bắt lấy tên trộm cổ!”
Sắc mặt Tô Hi Nguyệt đổi. Cô nhấc chân đá thẳng "hạ bộ" của Phượng Túc.
“Ái chà!” Phượng Túc lập tức biến sắc, ôm lấy chỗ hiểm, giậm chân: “Sao cô chuyên đá chỗ hiểm thế!”
Nhân cơ hội , cô bọc áo choàng tàng hình và định tẩu thoát. Ai ngờ Phượng Túc đột nhiên b.ắ.n vài sợi phượng hoàng chân hỏa từ kẽ tay, chặn đường của cô: “Tên trộm nhỏ, trộm đồ còn chạy?”
Tô Hi Nguyệt ngọn lửa phượng hoàng chân hỏa vô cùng nóng bỏng đang chắn đường, sắc mặt cực kỳ khó coi. Cô sang trái, lửa phượng hoàng chân hỏa xuất hiện. Cô sang , lửa phượng hoàng chân hỏa xuất hiện, cứ như thể cố ý gây sự với cô.
Thấy đám truy đuổi ngày càng gần, cô sốt ruột đến giậm chân. Cô , Phượng Túc với vẻ mặt đầy ẩn ý: “Em gái và bà lão đó nguyền rủa đến c·hết. chẳng qua là tự vệ thôi.”
Đôi mắt đào hoa của Phượng Túc nheo . Trong lòng chợt hiểu , lập tức nhận phận của cô: “Cô là Tô Hi Nguyệt ? Cô gái ở Hạ Vực đó?”
Tên điên Hiên Viên Minh phát điên vì cô gái suốt mười mấy năm. Thậm chí ngần ngại xé tan hôn ước giữa Long tộc và Phượng tộc, phá vỡ mối giao hảo của hai tộc. Cách đây lâu, còn tên điên đó vì cô gái mà g·iết cả Vu Cơ của tộc Long.
Tô Hi Nguyệt ngạc nhiên khi đối phương phận , nhưng lúc lòng nóng như lửa đốt, gì thời gian để ý. Cô cắn chặt răng, định trực tiếp xông ngọn lửa phượng hoàng chân hỏa... Chết cháy còn hơn bà lão đó nguyền rủa đến c·hết. Chưa kể còn thể bắt để luyện cổ trùng.
Phượng Túc chú ý đến hành động của cô, lông mày khẽ nhướng lên, vẻ mặt kinh ngạc, thầm nghĩ: Cô gái gan lì thật. Thấy đám truy đuổi đến gần, đột nhiên kéo dài giọng: “Tên trộm chạy về phía đông!”
Nói xong, nhanh chóng thu hồi lửa phượng hoàng, một tay nhét cô hốc cây gần đó, dặn dò cô trốn cho kỹ và đừng ngoài. Hắn nghênh ngang về phía : “Đại Vu, sẽ giúp bà đuổi theo!”
Trong hốc cây, Tô Hi Nguyệt co rúm . Qua một khe hở, cô thấy chiếc áo đỏ lòe loẹt của Phượng Túc lướt qua, còn nháy mắt về phía hốc cây.
“Cái thằng dở …” Cô lẩm bẩm, chờ tiếng bước chân của họ xa, lập tức chui khỏi hốc cây, bọc áo choàng tàng hình và phi nhanh ngoài thung lũng.
Vừa đến Hẻm núi Xích Diễm, cô thấy Thanh Trúc hóa thành bản thể, đang định xông , lo lắng đến mức đôi mắt sói xanh hơn. Cô lập tức vén áo choàng, lộ : “Thanh Trúc, em ở đây.”
Thanh Trúc lập tức lẻn đến mặt cô, tiếng : “Sao bây giờ mới ?”
“Đừng nhắc nữa, gặp một tên dở ăn mặc như con gà tây!” Cô xoay cưỡi lên lưng sói, tiếp: “Ở đây nên ở lâu, chúng nhanh thôi.”
Thanh Trúc đương nhiên hiểu điều đó. Bốn chân phát lực, chở Tô Hi Nguyệt nhanh chóng rời xa Hẻm núi Xích Diễm. Trong bóng đêm, hai nhanh chóng biến mất sâu trong rừng.