Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 235: Giấc mơ báo trước

Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:52:38
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Cái tên nhóc hung thật đấy.” Huyền Minh khỏi lẩm bẩm.

Tô Hi Nguyệt giận dỗi trừng : “Đó là thánh vật của tộc Dược Cổ đấy, đừng coi thường nó.” Dứt lời, cô kìm ngáp một cái, rõ ràng là buồn ngủ lắm .

Tối qua cô giày vò bản quá sức. Đầu tiên là ân ái với Thanh Trúc mấy tiếng đồng hồ, đó chạy đến Phượng tộc dán bùa phản đòn và gây náo loạn một trận. Trên đường về phát hiện hai ba mẫu ruộng lúa, cùng Thanh Trúc cắt lúa gần hết đêm. Người bằng sắt cũng chịu nổi. Cô hiện tại chỉ ngủ một giấc thật ngon.

xuống đống cỏ khô, tùy tiện kéo một tấm da thú đắp lên , nhắm mắt và nhanh chóng chìm giấc ngủ.

Dạ Linh, Mặc Lẫm, Bạch Kỳ, Thanh Trúc, Huyền Minh, Hiên Viên Minh đều cô tối qua thức trắng đêm, giờ chắc chắn mệt buồn ngủ. Họ liếc , hiểu ý phiền cô nữa, lặng lẽ rút lui ngoài.

________________________________________

Tô Hi Nguyệt trằn trọc đống cỏ khô, tấm da thú tuột xuống một nửa. Bên ngoài hang động, mơ hồ truyền đến tiếng cãi vã thì thầm của mấy đàn ông, nhưng như cách một lớp sương mù, rõ.

Cô vốn ít khi mơ, hôm nay hiếm hoi một giấc mơ.

Cô mơ thấy về Hạ Vực, về tộc Sói. Mọi thứ ở đây hề đổi, vẫn như khi cô rời . Điểm khác biệt duy nhất là ba con sói nhỏ lớn hơn nhiều, lông xù, đặc biệt đáng yêu, và mỗi con thức tỉnh ba loại thiên phú là băng, hỏa, và bóng tối.

Tám quả trứng rắn nhờ sự chăm sóc tận tình của A Phụ và tưới linh dịch mà đều nở . Chúng kế thừa thiên phú huyết mạch của Mặc Lẫm, sinh là xà thần. Chúng màu sắc khác , con giống Mặc Lẫm màu đen, cũng con màu xanh biếc, tím đậm, đỏ sẫm, thậm chí con trắng muốt…

Mỗi con đều đặc biệt lanh lợi, ngày nào cũng nhảy lên nhảy xuống, chui chỗ thì luồn lách chỗ . Tức đến nỗi A Phụ râu tóc dựng , mắt trợn trừng, mắng mà tìm khắp nơi. Khi nghịch ngợm, chúng còn bò lên A Phụ, quấn quýt quanh cổ ông như một chuỗi dây chuyền. Lúc tinh nghịch còn chui cả trong quần áo. Mỗi như đều khiến A Phụ dở dở , lượt bắt từng con , miệng mắng: “Mấy đứa nhóc , lỳ thật đấy, giống A Phụ các ngươi chút nào. Lại giống Nguyệt Nhi hồi nhỏ, cũng nghịch ngợm và gây rối như .”

Hình ảnh mắt cô đột nhiên đổi, ánh nắng ấm áp bỗng trở nên mây đen giăng kín.

Tô Hi Nguyệt đột nhiên thấy những chiến binh tinh nhuệ của tộc Phượng từ trời giáng xuống, đôi cánh chim đỏ rực che kín cả bầu trời. Toàn bộ tộc Sói bốc cháy trong biển lửa vô tận. Người già trẻ lớn bé trong bộ lạc đều thiêu rụi trong biển lửa. Họ chạy trốn, nhưng các chiến binh tộc Phượng tàn nhẫn ngăn cản, ném trở biển lửa, cứ thế thiêu c·hết sống.

Cô thấy Huyền Phong và Tẫn Vũ c·hết tay quân địch, bảo vệ A Phụ và mấy đứa nhỏ để họ thể chạy thoát. họ địch đông. Huyền Phong và Tẫn Vũ g·iết, A Phụ gục trong vũng máu, thở thoi thóp.

Phượng Tê Ngô từ lưng một con phượng hoàng lửa đáp xuống, vẻ mặt độc ác về phía A Phụ. Cô dừng nơi A Phụ ngã xuống, một chân đạp lên n.g.ự.c ông, dùng sức nghiền nát, những nốt mụn mặt cô nhấp nhô: “Lão già , giao con gái của ngươi đây!”

“A Phụ…” Cô trơ mắt ba con sói nhỏ lông xù xích lửa trói chặt, ngọn lửa phượng hoàng nóng bỏng thiêu rụi lông của chúng. Chúng đau đớn nhe răng, gào thét, vùng vẫy trong bất lực.

Tám con rắn nhỏ Phượng Diễm nhét một cái hũ đầy độc trùng.

Ánh mắt Phượng Tê Ngô về phía Đại Vu Phượng Diễm, khóe miệng nở một nụ dữ tợn: “Đại Vu, gan rắn thể giải độc, nhớ để dành cho …”

Hình ảnh đột nhiên chuyển đến từ đường tộc Phượng. Phượng Túc hai chiến binh tộc Phượng đè xuống đất quỳ. Cả sớm đánh bầm dập, m.á.u tươi chảy xuống theo bộ lông chim đỏ rực.

Tộc trưởng tộc Phượng, Phượng Khiếu, tát một cái mặt : “Vì con cái hạ đẳng mà chống đối cha ? Không màng sống c·hết của em gái ngươi. Hiên Viên Minh điên mười mấy năm, ngươi cũng điên theo nó hả? Hôm nay sẽ đánh gãy chân ngươi…”

“Không…”

Cô vùng vẫy tỉnh , nhưng cảnh trong mơ đột ngột chuyển đến Vương thành.

Lão vương thú sắc mặt tái nhợt, gục giường ngừng ho máu, thở cực kỳ yếu ớt, như sắp c·hết. Sở Du Du bên cạnh Bạch Dạ, đặc biệt ngọt ngào, lộ hai chiếc răng cửa mới mọc, nhưng lời như mang theo độc: “Phụ vương, tam là một kẻ tàn phế cụt đuôi, còn lo lắng gì? Giờ chừng nó đang dùng cái đuôi hồ ly còn để lau nhà cho chúng đấy. Người đoán xem nó quỳ lạy bao lâu mới một miếng cơm thừa?”

“Nói bậy!” Lão vương thú đột nhiên bùng lên, nhưng cái đuôi hồ ly của Bạch Dạ vung quấn lấy cổ họng.

Bạch Dạ lạnh, chiếc đuôi hồ ly hề ý buông : “Phụ vương tính tình vẫn nóng nảy như , thật là tình thế.”

Ngón tay mảnh khảnh của Sở Du Du mơn trớn n.g.ự.c Bạch Dạ, giọng ngọt như đường: “Đại điện hạ mới là thích hợp nhất để kế thừa vương vị. Người ?”

Cổ họng lão vương thú đuôi hồ ly của Bạch Dạ siết chặt, sắc mặt càng thêm tái nhợt và dữ tợn, đồng tử lồi , cái đuôi hồ ly trắng như tuyết bất lực rũ xuống: “Nghịch tử… Ngươi dám hạ độc , giờ còn g·iết cha ?”

Ánh mắt Bạch Dạ lạnh lùng, một chân đá đổ bát thuốc: “Phụ vương, là ép con. Đừng tưởng con phái cận điều tra con. Nếu con như , c·hết sẽ là con.”

Nói xong, trở nên bình tĩnh, thu cái đuôi hồ ly đang siết cổ họng lão vương thú: “Phụ hoàng già , nên thoái vị nhường hiền tài. Hà tất chiếm lấy mãi? Chỉ cần tuyên bố truyền ngôi cho con mặt các tộc lão và tư tế, con sẽ cho thuốc giải, thế nào?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-235-giac-mo-bao-truoc.html.]

Sắc mặt lão vương thú lúc xanh lúc trắng, thở hổn hển, rõ ràng là giận đến cực điểm: “Ngươi mơ!” Ông cố gắng dậy, nhưng Bạch Dạ dùng đuôi quật ngã xuống đất.

“Lão già , đừng điều.” Bạch Dạ sắc mặt u ám tiến gần giường.

Tô Hi Nguyệt xem tiếp, nhưng đột nhiên tỉnh giấc, dậy thì thấy lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt. Cô ôm lấy lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch, thứ trong giấc mơ vẫn rõ mồn một mắt. Cái cảm giác bất lực khi tộc nhân thiêu rụi, bộ lạc hủy diệt, và sỉ nhục, tổn thương vẫn khiến cô sợ hãi.

Giấc ngủ của cô luôn ngon, bình thường hiếm khi mơ. Không hiểu hôm nay đột nhiên giấc mơ như ? Chẳng lẽ là báo ?

Cô chợt nhớ , khi độ hảo cảm của Mặc Lẫm đạt 90, bước giai đoạn yêu sâu đậm, cô khả năng giấc mơ báo , thể thông qua giấc mơ những chuyện sắp xảy . Chẳng lẽ là…

Tô Hi Nguyệt nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt càng thêm khó coi, cô thầm hỏi hệ thống: “Hệ thống, chuyện trong mơ là thật ?”

Giọng lười biếng của hệ thống vang lên: “Ký chủ, khả năng giấc mơ báo hiển thị những gì khả năng xảy nhất trong tương lai. mà…” Nó kéo dài giọng: “Chỉ cần can thiệp kịp thời, những chuyện đều thể tránh .”

Tô Hi Nguyệt nắm chặt tấm da thú, các khớp ngón tay trắng bệch.

Bên ngoài hang động, truyền đến tiếng cãi của Thanh Trúc và Huyền Minh. Cô lờ mờ thấy Thanh Trúc đang mắng Huyền Minh: “Không việc gì giành giật gì? Giờ thì kim châu…”

“Cụ thể khi nào sẽ xảy ?” Cô vội vàng hỏi.

“Đại Vu Phượng Diễm của tộc Phượng lệnh hủy diệt tộc Sói, các trưởng lão và chiến binh tinh nhuệ của tộc Phượng đều tập kết, chỉ chờ xuất phát. Có điều tạm thời Phượng Túc ngăn . Chỉ chờ tộc trưởng tộc Phượng, Phượng Khiếu, trở về đưa quyết định cuối cùng. Còn về Vương thành, lão vương thú trúng ám toán của Bạch Dạ, ba ngày nữa sẽ phát độc.”

Hệ thống đột nhiên bổ sung một cách rêu rao: “Bạch Kỳ bây giờ mà chạy về, vẫn kịp để nhặt xác lão vương thú đấy~”

“Câm miệng!” Tô Hi Nguyệt đột nhiên dậy, tấm da thú rơi xuống đất.

Vân Vũ

Kim tằm vương tỉnh giấc, ló đầu khỏi giỏ tre: “Động đất ?”

Tiếng cãi vã bên ngoài hang động đột nhiên im bặt.

Dạ Linh là đầu tiên xông , thấy sắc mặt cô tái nhợt khó coi, đôi mắt bạc tràn đầy lo lắng: “Nguyệt Nhi, chuyện gì ?”

Vẻ mặt tái nhợt của cô mấy đàn ông hoảng sợ. Mặc Lẫm lập tức hóa đuôi rắn, quấn cô lòng, bàn tay lạnh lẽo áp lên trán cô: “Mơ thấy ác mộng ?”

“Không mơ…” Tô Hi Nguyệt nắm lấy cổ tay Mặc Lẫm, giọng nôn nóng: “Là Thần Thú báo . Tộc Phượng tắm m.á.u tộc Sói, A Phụ và các con…”

Sừng rồng của Hiên Viên Minh “phập” một tiếng nhô : “Ta diệt tộc Phượng ngay bây giờ!”

“Đứng !” Cô hét lớn ngăn , về phía Bạch Kỳ: “Trong mơ còn thấy lão vương thú xảy chuyện.”

Đuôi hồ ly của Bạch Kỳ cứng , nụ tắt mặt: “Phụ vương của ?”

“Anh trai , Bạch Dạ, liên kết với các trưởng lão để bức vua thoái vị.” Cô giải thích với vẻ mặt phức tạp Bạch Kỳ: “Lão vương thú trúng độc ho máu, Sở Du Du bên cạnh Bạch Dạ…”

“Sở Du Du?” Trong đôi mắt hồ ly xinh của Bạch Kỳ lóe lên một tia hàn quang: “Con cái đánh rụng răng cửa đó ? Cô đang quét nhà vệ sinh trong trại nô lệ ?”

“Không. Trong mơ thấy răng cửa của cô mọc . Cô tươi rói bên cạnh Bạch Dạ, cử chỉ mật, gọi lão vương thú là ‘phụ vương’, và dùng lời lẽ kích động lão vương thú, giúp Bạch Dạ bức phụ vương thoái vị.” Tô Hi Nguyệt cố gắng nhớ cảnh trong mơ, sắc mặt khó coi.

Sắc mặt Bạch Kỳ trở nên u ám, nụ hiền hòa thường ngày biến mất, đó là một vẻ lạnh lùng. Hắn vẫn luôn rõ sự độc ác của đại ca . Hắn cũng phụ vương vẫn luôn phái điều tra chuyện năm xưa. Xem phụ vương điều tra gì đó, đại ca chó cùng rứt giậu, tay . Và phụ vương trúng ám toán của đại ca.

Mười cái đuôi hồ ly phía lập tức xù , trong đôi mắt hồ ly xinh tràn đầy sát ý: “Bạch Dạ, ngươi lắm, dám cấu kết với tiện nhân đó để mưu hại phụ vương!” Hắn định hóa thành hồ ly để rời , nhưng Tô Hi Nguyệt túm chặt đuôi: “Khoan !”

Bạch Kỳ giật một cái lảo đảo, đầu , đôi mắt hồ ly đầy nôn nóng: “Nguyệt Nhi, phụ vương …”

“Anh cứ thế về chỉ c·hết.” Tô Hi Nguyệt cố gắng giữ bình tĩnh: “Bạch Dạ dám tay thì chắc chắn khống chế Vương thành !”

Đôi mắt bạc của Dạ Linh liếc hai , lạnh lùng : “Lời Nguyệt Nhi lý, nhưng thực lực của Bạch Kỳ bây giờ đột phá bát giai, tiến hóa thành Thập Vĩ Thiên Hồ, thực lực vượt xa ngày xưa. Ngay cả khi Bạch Dạ khống chế Vương thành, với thực lực hiện tại của Bạch Kỳ, chắc thể đột phá.” Dứt lời, ánh mắt dừng Bạch Kỳ: “Vậy thế nhé, cứ từ Thanh Khâu Sơn trực tiếp về Vương thành, sẽ nhanh hơn. Còn chúng , sẽ trở về bằng cách qua Vô Tận Chi Hải.”

Hiên Viên Minh tuy thực hư câu chuyện, nhưng Nguyệt Nhi thể nào vô duyên vô cớ mơ một giấc mơ như . Hơn nữa, hiểu rõ, nếu Nguyệt Nhi về xem, cô sẽ yên tâm. Tốt hơn hết là về xem, như mới thể yên lòng. Hắn bước khỏi hang động, trực tiếp hóa thành hình rồng: “Không cần phiền phức như , lên . Ta sẽ mở đường hầm hai giới để đưa về.”

Loading...