Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 236: Trở lại bộ lạc

Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:52:39
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AA6sdG3Unh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh , đều thấy sự mừng rỡ trong mắt đối phương và từ chối. Có Hiên Viên Minh mở đường hầm hai giới đưa họ về thì đương nhiên càng .

Bạch Kỳ lúc đang nóng như lửa đốt, cũng ý kiến gì về cách trở về, miễn là nhanh. Hắn gần như là đầu tiên nhảy lên lưng rồng. Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh theo sát phía cũng nhảy lên.

Tô Hi Nguyệt đang định bước lên, đột nhiên nhớ điều gì, chạy trong hang, túm lấy chiếc giỏ tre đựng kim tằm vương: “Suýt nữa thì quên ngươi !”

Kim tằm vương đang ôm lá dâu gặm một cách vui vẻ, đột nhiên xách lên, sợ hãi nhả nửa lá cây: “Ôi da, đừng lắc, lắc chóng mặt…”

Cô lúc tâm trạng để ý, trực tiếp nhét chiếc giỏ ba lô hệ thống. Kim tằm vương chỉ cảm thấy mắt chớp nhoáng, ở một nơi khác, vẫn là một ô vuông tối đen như sơn. thể cảm nhận vẫn đang trong giỏ. Nó lăn khỏi giỏ, bò trong ô vuông tối đen, tìm thấy lối , đành hậm hực bò giỏ, tiếp tục ôm nửa lá dâu còn mà gặm.

Bên , Dạ Linh bế ngang Tô Hi Nguyệt lên lưng rồng: “Gió mạnh lắm, bám chặt .”

“Thả xuống, tự .” Tô Hi Nguyệt vùng vẫy thoát khỏi lòng Dạ Linh, chuyển sang cưỡi lưng rồng.

Cô đột nhiên nhớ khi Hiên Viên Minh đưa cô đến Thượng Vực, mạnh mẽ xé rách gian, cuối cùng nửa sống nửa c·hết rơi xuống một thung lũng, ngừng ho máu, trông như sắp c·hết.

“Hiên Viên Minh, mạnh mẽ mở gian như , ?” Cô cau mày Hiên Viên Minh hóa thành Chúc Long m.ô.n.g , lo lắng hỏi.

Vân Vũ

“Nguyệt Nhi, em đang lo cho ? Lần là vì thương, hơn nữa còn thi triển thuật cấm gian, mạnh mẽ xé rách đường hầm hai giới mới thành như . Bây giờ hồi phục, mở một cũng ảnh hưởng gì .” Đôi mắt vàng sậm của Chúc Long đầy vẻ vui vẻ, đuôi rồng nhẹ quất, tiếng .

Sau đó, nó đột nhiên vút lên trung, cố ý lượn một vòng trong biển mây. Thân thể Tô Hi Nguyệt theo bản năng bổ nhào về phía , sợ hãi ôm chặt lấy sừng rồng: “Anh điên !”

Dạ Linh nhanh tay đỡ lấy eo cô, đôi mắt bạc nguy hiểm nheo : “Muốn g·iết c·hết Nguyệt Nhi ?”

“Ha ha ha…” Hiên Viên Minh lớn, tiếng rồng gầm rung động cả bầu trời: “Ngồi vững!”

Theo móng rồng của xé rách hư , một khe nứt vàng óng đột nhiên xuất hiện.

“Rắc!” Theo thời gian trôi , khe nứt càng lúc càng lớn, giống như bầu trời xé toạc một lỗ hổng.

Khoảnh khắc đường hầm gian mở , Hiên Viên Minh đột nhiên đầu rồng : “À đúng Nguyệt Nhi, trong mơ của em xuất hiện ?”

Tô Hi Nguyệt đang ôm chặt sừng rồng, sững sờ: “Hả?”

“Chính là hình ảnh hùng cứu mỹ nhân trai …” Râu rồng của Hiên Viên Minh vênh lên đầy vẻ đắc ý: “Ví dụ như mang theo đại quân tộc Long từ trời giáng xuống…”

“Câm miệng và !” Dạ Linh lườm lạnh một cái, giọng cũng lạnh lùng.

Hiên Viên Minh thấy mất hứng, chở họ lao đường hầm gian. Mọi chỉ thấy hoa mắt, khi mở mắt xuất hiện ở Hạ Vực. Không khí quen thuộc, rừng cây quen thuộc…

Mặc dù họ chắc đây là nơi nào ở Hạ Vực, nhưng Thượng Vực và Hạ Vực dễ phân biệt, gần như thể nhận ngay lập tức. Thượng Vực linh khí dồi dào, cảnh vật tuyệt , thích hợp để tu luyện. Hạ Vực thì ngược , linh khí trong khí tương đối loãng, và nhiều hung thú, ác điểu.

đối với những sống ở Hạ Vực quanh năm như họ, vẫn quen với môi trường ở Hạ Vực hơn. Bạch Kỳ nhảy xuống lưng rồng, ánh mắt quét khắp nơi một vòng, xác định phương hướng xong, vội vàng với một tiếng. Sau đó, lập tức hóa thành Thập Vĩ Thiên Hồ, lao về phía khu rừng xa xa, về hướng Vương thành.

Tô Hi Nguyệt xuống khỏi lưng rồng, đang định gọi , thì thấy Bạch Kỳ biến mất. Cô bất lực, cuối cùng vẫn chút yên tâm. Cô đầu Hiên Viên Minh đáp xuống và hóa thành hình : “Hiên Viên Minh, em lo cho Bạch Kỳ, cùng đến Vương thành giúp ?”

Trong lòng cô thầm nghĩ, nếu tộc Phượng thật sự đột kích, Hiên Viên Minh là thiếu quân tộc Long, cuối cùng cũng tiện tay. Quan hệ giữa tộc Long và tộc Phượng vốn dĩ phức tạp, cô Hiên Viên Minh lâm thế khó xử. Hơn nữa, Hiên Viên Minh từng cắn đứt ba cái đuôi hồ ly của Bạch Kỳ, tuy rằng xin nỗi đau cụt đuôi, một lời xin thể hóa giải? Tô Hi Nguyệt Bạch Kỳ ngoài mặt thì gì, nhưng trong lòng vẫn còn ghi hận. Cô nhân cơ hội hóa giải mâu thuẫn giữa hai .

Hiên Viên Minh ngây , ngước mắt cô, đôi mắt vàng sậm đầy vẻ : “Nguyệt Nhi, ở bên cạnh em hơn. Em mơ thấy tộc Sói sẽ tộc Phượng hủy diệt, thể yên tâm rời ?”

“Em lo cho em.” Tô Hi Nguyệt nhón chân, ôm mặt : “ Bạch Kỳ một đến Vương thành quá nguy hiểm. Hơn nữa…” Cô lém lỉnh chớp mắt: “Chuyện cắn đứt đuôi của , dù cũng tìm cơ hội đền bù chứ?”

Vẻ mặt điển trai của Hiên Viên Minh đầy vẻ rối rắm: “Đền bù gì chứ? Ta xin mà? Còn bồi thường, là tự chịu. Hơn nữa, cắn đứt đuôi cũng của . Nếu lúc đó dùng đuôi hồ ly quấn lấy móng rồng của , định kéo từ xuống, thì cắn đứt đuôi. Chúng lúc đó quen , ở trạng thái đối địch. Chuyện thể đổ hết cho ?” Hắn thể hạ chủ động xin Bạch Kỳ, và còn mở lời bồi thường, tất cả đều là vì Nguyệt Nhi. điều đó nghĩa là chuyện của .

Tô Hi Nguyệt bất lực , trong lòng thở dài, lý. vẫn kiên nhẫn khuyên bảo: “Được , em cố ý, nhưng bây giờ Bạch Kỳ một đến Vương thành thật sự nguy hiểm. Anh cứ coi như giúp em, cùng xem ? Như em cũng yên tâm hơn.”

Hiên Viên Minh vẫn chút , chủ yếu là yên tâm về tộc Phượng. Nếu ở đây, Nguyệt Nhi bắt thì ? Còn về chuyện Bạch Kỳ ghi hận, để tâm. Trong lòng , Bạch Kỳ bằng một sợi lông của Nguyệt Nhi, và sẽ bận tâm đến chuyện ghi hận ghi hận.

Mặc Lẫm một bên, hai đối thoại, vẻ mặt rối bời. Hắn cũng giúp Bạch Kỳ, nhưng nghĩ đến nguy cơ mà tộc Sói sắp đối mặt, đành kìm . Đó là một thế lực khổng lồ ở Thượng Vực, tộc Phượng. Chỉ cần một chút sơ suất, bộ tộc Sói sẽ hủy diệt . Hắn tuy tộc nhân tộc Sói, nhưng cũng sống ở đó lâu như . Nơi đó còn tám quả trứng rắn của . Xa nhà lâu như , chúng nở , tư chất thế nào?

Nghĩ đến đây, đôi mắt đen nhánh của lấp lánh sự nhớ mong. Hắn chỉ bay ngay về tộc Sói. Dạ Linh, Thanh Trúc, Huyền Minh cũng ý nghĩ tương tự. Trong lòng họ, tộc Sói chắc chắn quan trọng hơn Bạch Kỳ. Nơi đó chỉ và tộc nhân của họ, mà còn là ngôi nhà mà họ sống từ nhỏ. Đương nhiên thể so sánh với Bạch Kỳ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-236-tro-lai-bo-lac.html.]

Tất nhiên, nếu chuyện tộc Phượng hủy diệt tộc Sói, họ chắc chắn sẽ đến giúp Bạch Kỳ .

Tô Hi Nguyệt thấy Hiên Viên Minh vẫn , đột nhiên nhón chân thì thầm tai : “Anh mà giúp Bạch Kỳ , đến đêm của … Em sẽ chiều hết.”

Đôi mắt vàng sậm của Hiên Viên Minh lập tức sáng lên, bàn tay to tức thì quấn lấy eo cô: “Thật ?”

Mặt cô đỏ ửng: “Đương nhiên là thật. Em lừa bao giờ ?”

Khôi giáp cổ họng Hiên Viên Minh chuyển động. Hắn đang định chuyện, Huyền Minh ở một bên đột nhiên chen : “Tiểu Nguyệt Lượng thiên vị! cũng giúp con cáo lẳng lơ đó!”

“Câm miệng.” Thanh Trúc dùng một luồng gió sắc bén tước một sợi tóc của Huyền Minh: “Chỉ ngươi nhiều.”

Dạ Linh cau mày, xương cánh mở : “Vậy cứ thế . Hiên Viên Minh giúp Bạch Kỳ, chúng lập tức chạy về tộc Sói.”

Mặc Lẫm hóa thành rắn. Vảy đen nhánh của lấp lánh ánh sáng lạnh ánh mặt trời: “Lên .”

Tô Hi Nguyệt định trèo lên lưng rắn, Hiên Viên Minh đột nhiên túm chặt lấy cổ tay cô: “Nhớ những gì em đấy.” Đôi mắt vàng sậm tràn đầy mong đợi.

“Biết .” Cô đẩy : “Đi nhanh , đừng để Bạch Kỳ sốt ruột.”

Hiên Viên Minh cũng chuyện gấp gáp. Hắn hóa thành Chúc Long, bay lên cao, hướng về phía Vương thành. Cô bóng dáng xa, đột nhiên nhớ điều gì đó, vội vàng hét lớn: “Nhớ là đừng đánh với Bạch Kỳ nữa, nếu lời hứa sẽ hủy đấy!” Cô thật sự sợ khi ở đó, hai hợp ý sẽ cãi , hoặc là động thủ ngay lập tức.

Xa xa truyền đến một tiếng rồng ngâm kéo dài, coi như là đáp .

Tô Hi Nguyệt trèo lên lưng rắn của Mặc Lẫm. Thân rắn bay lên trời, chớp mắt biến mất ở chân trời. Dạ Linh thấy Nguyệt Nhi chọn lưng rắn của Mặc Lẫm, trong lòng bất lực, đành mang theo Thanh Trúc và Huyền Minh bay theo .

________________________________________

Khi Tô Hi Nguyệt và đến tộc Sói, hoàng hôn nhuộm bộ bộ lạc thành màu vàng óng. Mặc Lẫm hóa thành hình , ôm Tô Hi Nguyệt đáp xuống. Dạ Linh đáp xuống đất, thu xương cánh, hóa thành hình . Thanh Trúc và Huyền Minh cũng lượt xuống khỏi lưng .

Người già trẻ lớn bé trong bộ lạc thấy họ trở về, sôi nổi vây quanh.

“Ôi, các kìa, Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh họ về .” Một con cái kinh hô, thu hút nhiều hơn đến vây quanh.

“Này, đó là Tô Hi Nguyệt ?” Một con cái lớn tuổi nheo mắt : “Nghe khi sinh con xong trở nên xí như ban đầu. Cái mặt của cô hồi phục ?”

“Các thấy cô kỳ lạ ?” Mễ Dao nấp trong đám đông, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, hơn cả lúc ban đầu của Tô Hi Nguyệt, trong lòng đầy ghen tị. Cô cố ý nâng cao giọng: “Trước như cóc ghẻ, đó đột nhiên trở nên xinh như . Sinh con xong trở nguyên hình, thành cóc ghẻ. Giờ còn hơn cả ban đầu. Không dùng tà thuật gì. Con cái nào mặt đổi như thế chứ?”

Lời của Mễ Dao như một giọt nước lạnh b.ắ.n chảo dầu, đám đông lập tức xôn xao.

, mặt đổi liên tục, tà linh ám ảnh chứ?”

“Sinh con xong là vứt đấy thèm quan tâm. Tội nghiệp mấy đứa nhỏ, đến một giọt sữa cũng uống. Thiên hạ nào nào như thế chứ?”

“Giả tạo! Lúc như thế mà Dạ Linh, Mặc Lẫm họ còn ghét bỏ. Cô thì , tự chạy khiến cả tộc tìm…”

Ánh mắt Thanh Trúc lạnh lùng, đầu ngón tay ngưng tụ luồng gió sắc bén định tay, nhưng Tô Hi Nguyệt nắm .

“Để .” Cô nhẹ giọng . Đang định từ từ về phía đám đông, một bàn tay ấm áp đột nhiên bao lấy tay cô.

Dạ Linh từ lúc nào bên cạnh cô. Đôi mắt bạc của lướt qua đám đông, lạnh lùng : “Nguyệt Nhi bẩm sinh xí, mà là trúng thuật vu cổ. Bây giờ thuật chú trong cơ thể giải trừ, dung mạo tự nhiên hồi phục. Có gì mà kỳ quái?”

Nói đến đây, ánh mắt bạc của lạnh lùng quét về phía Mễ Dao, lạnh buốt như băng, như đóng băng cô : “Sau ai còn dám phỉ báng bạn đời của , sẽ trục xuất khỏi bộ lạc.”

Cảm giác lạnh lẽo lập tức bao trùm bộ. Mễ Dao mặt trắng bệch lùi trong đám đông, nhưng Huyền Minh tóm lấy: “Trước ngươi lắm lời như , học từ lúc nào mà giống chị gái ngươi ghê tởm thế? Chị gái ngươi c·hết thế nào? Chẳng lẽ quên ?” Hắn xách Mễ Dao như xách một con gà con: “Lần mà còn dám bịa đặt, cẩn thận rút lưỡi ngươi đấy.”

, chỉ lo lắng cho bộ lạc thôi…” Mễ Dao nước mắt trào , lóc thảm thương.

“Lo lắng ư?” Thanh Trúc lạnh, đôi mắt xanh biếc kết đầy băng: “Ngươi trốn trong đám đông xúi giục, tưởng thấy ?”

Mặc Lẫm đột nhiên hóa thành rắn. Cái đuôi đen nhánh của “oanh” một tiếng quét gãy cái cây bên cạnh Mễ Dao. Trong tiếng thét chói tai của đám con cái, thè cái lưỡi rắn đỏ tươi: “Để thấy nửa lời nữa, đây chính là kết cục.”

Đám đông im lặng như tờ, ai còn dám nửa lời về chuyện Tô Hi Nguyệt tà linh ám ảnh nữa.

Loading...