Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 237: Địch ý
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:52:40
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Huyền Minh thấy Mễ Dao sợ đến run rẩy, khóe miệng nhếch lên nụ khinh thường, chế nhạo một tiếng, tùy tiện ném cô sang một bên. Mễ Dao ngã phịch xuống đất, mặt tái nhợt, tức giận nhưng dám gì, đầy vẻ hổ và uất ức bỏ chạy.
Nanh Sói ẩn trong đám đông, mấy mở miệng giúp Mễ Dao chuyện, nhưng khi nhận thấy thực lực của Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh, sợ hãi im dám nhúc nhích.
Bát giai? Trời ơi, tất cả đều là bát giai, ngay cả Huyền Minh cũng đạt đến đỉnh thất giai. Chuyện gì thế ? Rốt cuộc họ gặp gì ở bên ngoài? Ăn tiên đan ?
Trong lòng Nanh Sói hâm mộ c·hết. Hắn nào còn tâm trí mà lo cho Mễ Dao nữa. Đang định tiến lên bắt chuyện, thì thấy Tô Hi Nguyệt dẫn mấy . Hắn đành hổ lùi .
Bên , Tô Hi Nguyệt nhanh chóng qua quảng trường bộ lạc, lòng nóng như lửa đốt chạy đến căn nhà đá của Tô Liệt. Đất chân đều ánh hoàng hôn nhuộm thành màu vàng. Gặp những tộc nhân ngang qua, cô chỉ mỉm gật đầu chào hỏi, nhiều, cũng để ý đến những lời bàn tán của họ.
Từ xa vọng tiếng đùa vui vẻ của các ấu tể, trong khí thoang thoảng mùi thịt nướng. Tim cô đập càng lúc càng nhanh, gần như vỡ tung lồng ngực.
“Chậm , cẩn thận ngã.” Dạ Linh đưa tay đỡ lấy bước chân loạng choạng của cô. Đôi mắt bạc của phản chiếu ánh nắng chiều: “Không vội đến mức đó .”
Mặc Lẫm lặng lẽ theo , cơ bắp lớp áo da rắn căng chặt. Trong đầu đầy những câu hỏi như: Tám quả trứng rắn nở ? Tư chất thế nào?
Thanh Trúc và Huyền Minh cùng, cả hai đều ăn ý gì.
Khi ngang qua căn nhà đá của tư tế, Tô Hi Nguyệt đột nhiên dừng . Ba con sói nhỏ lông xù đang lăn lộn bãi đất trống. Con màu bạc đang đuổi theo đuôi mà xoay vòng. Con màu đen thì đang cắn gặm một khúc xương. Còn con màu trắng thì ngửa mặt , bốn chân chổng lên trời phơi nắng.
“Đó là…” Đôi mắt Tô Hi Nguyệt lập tức ướt át, cổ họng đột nhiên nghẹn . Cô cứ đó, hai chân nặng trĩu như đổ chì.
Con sói nhỏ màu bạc đột nhiên ngừng xoay vòng, cái mũi nhỏ hít hít theo hướng của cô. Con sói nhỏ màu đen cũng ném khúc xương xuống, cảnh giác dựng tai lên. Con sói nhỏ màu trắng lật , nghiêng đầu về phía bên .
“Chúng… đều lớn thế .” Giọng cô khẽ, ngón tay vô thức siết chặt. Cô chạy đến ôm chúng, nhưng sợ chúng cự tuyệt .
Dạ Linh cô, đôi mắt bạc đầy vẻ phức tạp: “Chúng khỏe mạnh, thủ lĩnh nuôi lắm.” Hắn bước tới, xổm xuống, đưa bàn tay to để các con sói nhỏ ngửi. Sau đó, lượt bế từng con lên.
Ba con sói nhỏ lập tức nhận thở của A Phụ, mật l.i.ế.m mu bàn tay , vô cùng gần gũi. Còn với Tô Hi Nguyệt, ba con sói nhỏ phản ứng gì lớn, chỉ cảm thấy xa lạ.
Mặc Lẫm lướt mắt qua các ấu tể, về phía căn nhà đá ở xa: “Trứng rắn chắc cũng nở.” Dứt lời, bước nhà đá, xem trứng rắn nở . tìm một vòng vẫn thấy. Ổ trứng rắn thì vẫn ở đó, nhưng bên trong trống rỗng.
Hắn sững sờ một chút, lập tức nhận là chúng nở và chạy chơi đó. Trong lòng dở dở , đang định tìm. Thì thấy con sói nhỏ màu bạc đột nhiên “oao” một tiếng, đột ngột vụt khỏi lòng Dạ Linh, phóng như bay về phía Tô Hi Nguyệt bằng đôi chân ngắn cũn.
Tô Hi Nguyệt mừng rỡ, mở rộng vòng tay, cúi xuống ôm chúng. Hai con còn cũng theo, ba cục bông loạng choạng nhào chân cô.
“Cẩn thận!” Thanh Trúc đột nhiên lên tiếng.
Tô Hi Nguyệt còn kịp phản ứng, con sói bạc cắn ủng da thú của cô. Con màu đen thì trực tiếp nhảy lên đùi cô, những chiếc răng sữa sắc nhọn đ.â.m xuyên qua da. Con sói nhỏ màu trắng hung dữ nhất, nhe răng gầm gừ đe dọa.
Cảnh tượng bất ngờ khiến mặt đều sững sờ.
“A…” Tô Hi Nguyệt đau đến hít một khí lạnh, theo bản năng nhấc chân lên định hất chúng .
Dạ Linh sững sờ, ngờ con đột nhiên tấn công Nguyệt Nhi. Sắc mặt khẽ biến, trầm giọng quát: “Dừng ! Đó là A Mẫu của các ngươi!”
Ba con sói nhỏ như thấy, tiếp tục vây quanh cô, nhe răng trợn mắt.
“Ta bảo các ngươi buông , thấy ?” Dạ Linh mặt trầm xuống tới, xổm xuống, một tay tóm gọn cả ba con lên: “Nhớ kỹ, đó là A Mẫu của các ngươi. Sau còn dám như , sẽ lột da các ngươi.” Giọng lạnh lùng mang theo sự nguy hiểm.
Con sói nhỏ màu bạc quằn quại trong tay Dạ Linh, hề sợ hãi lời đe dọa của A Phụ, ngược còn nhe răng trợn mắt về phía Tô Hi Nguyệt. Con màu đen vẫn “ô ô” gầm gừ, hung dữ dễ thương. Con sói nhỏ màu trắng cứ cào váy cô, gì.
Tô Hi Nguyệt rũ mắt vết thương đang chảy m.á.u ở bắp chân, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Quả nhiên gieo nhân nào gặt quả đó. Chúng… hận .” Ba con sói nhỏ từ khi sinh uống một giọt sữa nào từ là cô. Thậm chí từng cô đá sang một bên vì uống sữa. Hơn nữa nuôi dưỡng bên cạnh, trong lòng oán hận cô, chịu cận là chuyện bình thường.
Thanh Trúc vẻ mặt phức tạp tới, liếc vết thương đang chảy m.á.u ở bắp chân cô, xuống, xé một miếng da thú băng , an ủi: “Các ấu tể sợ lạ thôi, Nguyệt Nhi đừng nghĩ nhiều.”
Cô Thanh Trúc, tuy chút buồn nhưng cũng trách ba con sói nhỏ. Cô bước đến mặt Dạ Linh, ba con sói nhỏ hung đáng yêu trong lòng , định vỗ về chúng: “Đừng sợ, là A Mẫu của các con. Sẽ hại các con .” Giọng cô dịu dàng, và nhẹ.
Ba con sói nhỏ lượt tránh tay cô, vẻ mặt cảnh giác chằm chằm cô. Cô tuy chút thoải mái, nhưng cũng so đo với con . Cô tiếp tục một cách dịu dàng: “Là A Mẫu , lúc nên đá các con. A Mẫu cố ý, các con tha thứ cho A Mẫu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-237-dich-y.html.]
Ba con sói nhỏ dường như hiểu lời cô , đôi mắt ướt át ánh lên vẻ rối rắm. Có lẽ vì trong lòng vẫn còn giận, chúng đột nhiên lượt lưng , dùng cái m.ô.n.g lớn đối diện với cô.
Thấy cảnh , Huyền Minh kìm : “Nha… Ba đứa nhóc còn cá tính phết, đúng là giống Dạ Linh.”
Dạ Linh lườm một cái: “Ngươi ai bảo ngươi câm.” Dứt lời, ánh mắt về phía Tô Hi Nguyệt, vẻ mặt phức tạp: “Nguyệt Nhi, các con còn nhỏ, hiểu chuyện. Em cứ gần gũi thêm một thời gian nữa là thôi…”
“Em , là em A Mẫu , trách chúng…” Cô Dạ Linh, ánh mắt chút thất vọng. Vài cô đưa tay sờ ba con sói nhỏ, nhưng nghĩ đến việc chúng cự tuyệt , cô đành kìm .
Mặc Lẫm đột nhiên bước tới, từ tay Dạ Linh đón lấy con sói nhỏ màu bạc đang càu nhàu hung dữ nhất. Con sói nhỏ màu bạc đột nhiên hắt xì một cái, phun vài hạt băng vụn, vặn rơi mu bàn tay Mặc Lẫm.
“Đây là… năng lực hệ băng?” Mặc Lẫm kinh ngạc.
Dạ Linh cũng chút bất ngờ, thiên phú thức tỉnh còn sớm hơn cả năm đó. Vẻ mặt tràn đầy tự hào. nghĩ đến thái độ thù địch của sói nhỏ với Nguyệt Nhi, đau đầu.
Con sói bạc ngoan ngoãn trong tay Mặc Lẫm, còn lấy lòng l.i.ế.m ngón tay . Cảnh khiến đều sững sờ. Mặc Lẫm từng nuôi ba con sói nhỏ, cũng gần gũi với chúng. Không ngờ nó ngoan ngoãn trong tay như .
Đến lúc , ngay cả khi họ tìm cớ cho ba con sói nhỏ, chúng còn nhỏ sợ lạ, thì cũng thể nữa. Chúng đơn thuần là ngửi thấy mùi của Tô Hi Nguyệt, đó là A Mẫu của , nhưng trong lòng oán khí thôi.
Trái tim Tô Hi Nguyệt như kim châm. Cô con sói bạc trong lòng Mặc Lẫm. Nó đang cuộn tròn thoải mái trong đôi bàn tay to lớn, gân guốc đó. Đâu còn vẻ hung dữ như nữa?
“Tám con rắn nhỏ ?” Cô ba con sói nhỏ nữa, ánh mắt quét một vòng quanh đó và hỏi.
Vân Vũ
Ánh mắt Mặc Lẫm khẽ động: “Có lẽ chúng chạy chơi .”
Vừa dứt lời, từ xa đột nhiên vang lên một tiếng động lớn.
“Làm gì ầm ĩ ? Mấy đứa nhỏ hỏng thảo dược của Vu Y … Nguyệt Nhi?”
Tô Hi Nguyệt thấy giọng quen thuộc, ánh mắt lập tức sang. Cô thấy Tô Liệt từ trong rừng cây . Mái tóc xám trắng của ông dính vài chiếc lá khô. Trên tay ông xách theo một con rắn nhỏ màu xanh biếc. Con rắn nhỏ đang sức quằn quại, thò đầu về phía Mặc Lẫm.
“A Phụ…” Cô mở miệng, cổ họng nghẹn .
Con rắn xanh trong tay Tô Liệt “vút” một tiếng lao , chính xác quấn lấy cổ tay Mặc Lẫm. Phát hiện trong lòng Mặc Lẫm đang ôm con sói bạc, nghĩ gì, đột nhiên vung đuôi quất một cái. Con sói bạc “oao…” kêu lên một tiếng, nhe răng trợn mắt với con rắn nhỏ xanh biếc, giữa trán b.ắ.n những hạt băng để phản kích.
Khóe miệng Mặc Lẫm giật giật. Hắn vội vàng nhét con sói bạc trở lòng Dạ Linh.
Sau lưng Tô Liệt, từ bụi cỏ chui bảy con rắn nhỏ với màu sắc khác . Con màu đỏ sẫm quấn lấy cánh tay trái Mặc Lẫm, con màu trắng quấn vai , con màu đen thì bò theo ống quần lên… Con màu vàng và tím thì bò dọc theo ống quần Tô Hi Nguyệt lên vai cô, dùng cái đầu nhỏ mật cọ cọ cô. Rõ ràng là chúng cảm nhận thở của A Mẫu.
Cô lập tức sững sờ, vui vẻ . Cô nhẹ nhàng vuốt ve hình nhỏ bé của chúng, chỉ to bằng chiếc đũa. Cuối cùng cũng con chịu cận , trong lòng cô vô cùng vui sướng. Nỗi thất vọng và buồn bã lúc nãy tan biến.
“Đây là… cả tám con đều nở ?” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Mặc Lẫm hiếm hoi lộ nụ , trong lòng thở phào nhẹ nhõm. May mà các con bài xích Nguyệt Nhi, nếu .
Tô Liệt ba bước hai bước xông tới, bàn tay thô ráp ôm lấy mặt Tô Hi Nguyệt: “Thật sự là Nguyệt Nhi của A Phụ ? Cái mặt … hồi phục ?”
“A Phụ, con .” Cô nắm lấy tay Tô Liệt áp lên mặt : “A Phụ ? Thì con bẩm sinh xí, mà là trúng lời nguyền của Đại Vu tộc Long. Hiên Viên Minh dùng tâm huyết của để giải nguyền cho con, và còn g·iết c·hết Đại Vu tộc Long đó nữa.”
Tô Liệt lập tức sững sờ: “Hiên Viên Minh? Là ai?”
“Chính là con rồng nhỏ mà con cứu năm lên năm tuổi. Năm đó con cứ tưởng là con rắn nhỏ, ngờ là một con rồng. Chính đưa con đến Thượng Vực.” Tô Hi Nguyệt giải thích.
Tô Liệt thì ngay đó là con rồng điên . Vẻ mặt ông phức tạp: “Hóa là nó. Chỉ là ngờ nó nguyện ý dùng tâm huyết để giải nguyền cho con.” Ông tiếp tục ôm mặt Tô Hi Nguyệt nữa, mà thu tay . Vừa chỉ là quá xúc động.
“Tâm huyết của tộc Long?” Tư tế từ lúc nào xuất hiện, chống gậy tới: “Quả nhiên là như … Chẳng trách lão Vu Y chữa thế nào cũng khỏi. Ta cũng bói cho con một quẻ, cũng thấy một vài thứ, nhưng dám chắc chắn, cũng cách giải lời nguyền đó, nên dám hành động thiếu suy nghĩ.” Nói đến cuối, vẻ mặt ông tràn đầy tiếc nuối.
Tô Liệt đưa tay xoa đầu Tô Hi Nguyệt, đôi mắt già nua đỏ hoe, xúc động : “Vào nhà , để A Phụ xem con cho kỹ.”
Bên trong căn nhà đá, tám con rắn nhỏ đang quấn chặt lấy Mặc Lẫm. Con rắn nhỏ màu đỏ sẫm nhất thậm chí còn định chui cổ áo . Mặc Lẫm mặt lạnh xách con rắn nhỏ lên, nhưng nó liều mạng cắn ngón tay .
“A… Hung dữ thật đấy.” Mặc Lẫm nhướng mày, vẻ mặt chút bất ngờ, nhưng hề tức giận.
Tô Hi Nguyệt bật , đưa tay đón lấy con rắn đỏ nhỏ: “Nó đúng là giống , đều hung dữ.” Con rắn nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay cô, mật cọ cọ ngón tay cô.