Giống Cái Độc Ác: Vừa Hoang Dã Vừa Trà Xanh, Mỗi Ngày Đều Bị Tranh Giành - Chương 242: Rời đi
Cập nhật lúc: 2025-08-20 10:52:45
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cùng lúc đó, Hạ Vực, bộ lạc Sói.
Trong nhà đá của Tô Liệt, một khí vui vẻ, bàn đá lộn xộn. Dạ Linh thu dọn chén đũa, Mặc Lẫm lau bàn, Thanh Trúc rửa bát. Tuy nhiên, rửa xong một cái thì phát hiện nhóm lửa cả buổi tối , liền ném cho Huyền Minh: “Ngươi rửa .”
Huyền Minh nhận lấy cái bát gốm ném tới, nhướng mày Thanh Trúc: “Nhóm lửa thôi mà cao thế? Ông đây tối nay còn với Tiểu Nguyệt Lượng.”
Đôi mắt xanh biếc của Thanh Trúc lạnh lùng lướt qua , một lưỡi d.a.o gió xoay tròn đầu ngón tay, lạnh lùng đe dọa: “Ngươi rửa ?”
Huyền Minh thấy lưỡi d.a.o gió đang xoay, lập tức cứng họng. Cái bát xoay một vòng trong lòng bàn tay , đột nhiên ném về phía Mặc Lẫm: “Ê, con trùng đen dài, đỡ lấy!”
Mặc Lẫm đầu , đuôi rắn “bốp” một cái hất bay cái bát gốm. Cái bát vững vàng rơi xuống chân Thanh Trúc.
Thanh Trúc: “…”
Tô Hi Nguyệt bật , đột nhiên cảm thấy mấy đàn ông thật ấu trĩ.
Đôi mắt bạc của Dạ Linh khẽ lóe lên, xách gáy Huyền Minh ngoài kéo: “Nếu rửa, thì cùng thông báo cho tộc nhân, tiện thể tối nay gác đêm.”
Việc bộ lạc di chuyển là chuyện lớn, đương nhiên thông báo xuống, cũng cần chuẩn sẵn sàng hoặc thu dọn đồ đạc , nhất là sáng mai thể lên đường ngay. Ai tộc Phượng khi nào sẽ đến g·iết, đương nhiên nhanh chóng rời . Đương nhiên, tối nay cũng gác đêm, e là ngủ.
“Ê ê ê? Ông đây còn rửa bát mà!” Huyền Minh giãy giụa với lấy cái bát chân Thanh Trúc, Dạ Linh túm thẳng khỏi nhà đá của Tô Liệt.
Ngoài nhà đá truyền đến tiếng Huyền Minh lầm bầm: “Dạ Linh, đồ c.h.ế.t tiệt! Rõ ràng tối nay đến lượt ông…” Giọng đột ngột im bặt, rõ ràng là bịt miệng.
Tô Hi Nguyệt lắc đầu bật , dậy vươn vai, chuẩn về hang đá của thu dọn đồ đạc. Mặc dù một thời gian về, nhưng đồ đạc vẫn để ở đó, lúc cũng mang . Cô chào Tô Liệt, cất bước .
Cô khỏi nhà đá, đột nhiên phát hiện ánh trăng đêm nay đặc biệt tròn, treo lơ lửng bầu trời như một chiếc mâm bạc.
Khoan … trăng tròn?
Cô đột nhiên nhớ điều gì đó, vội vàng gọi hệ thống trong đầu: “Hệ thống! Phượng Tê Ngô bên đó thế nào ?”
Hệ thống lười biếng : “Ký chủ tự xem …”
Trước mắt đột nhiên hiện một vầng sáng bán trong suốt. Hình ảnh Phượng Tê Ngô sưng phồng như một cái bánh bao bột mì ủ, trông như một con cóc vô cùng xí, thối rữa, chảy mủ, ngứa đau, đang lăn lộn kêu thảm thiết đất… Tô Hi Nguyệt kỹ, phát hiện từ những bọc mủ thối rữa còn những con sâu nhỏ bò , vẻ mặt cô lập tức như táo bón, ghê tởm đến mức suýt nôn bữa tối ăn.
Khóe miệng cô giật giật: “Cái bùa phản hiệu quả mạnh quá ?”
Hệ thống nhạo trong đầu cô: “Không do bùa phản hiệu quả mạnh, mà là do chú thuật của mụ vu bà quá độc ác, chỉ là phản nguyên vẹn mà thôi. Nếu bùa phản , tối nay biến thành bộ dạng đó chính là Ký chủ đấy.”
Cô sững sờ. Lúc cô chỉ biến béo và , thể chấp nhận, thậm chí còn suy sụp bỏ trốn. Nếu giờ giống như trong hình ảnh, thối rữa đầy sâu, đau ngứa, thì chắc chắn sẽ c·hết. Cái chú thuật ác độc so với chú thuật của Đại Vu tộc Long lúc độc hơn nhiều. Cái chỉ là , còn đến mức lấy mạng . Còn cái là thật sự sẽ lấy mạng , hơn nữa còn là cái c·hết kiểu ngứa ngáy đến mức tự cào nát da thịt mới thôi.
Cô thấy cảnh tượng thê thảm của Phượng Tê Ngô trong hình ảnh, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Hình ảnh tiếp tục chiếu. Cô thấy mụ vu bà rằng chỉ tâm huyết của Hiên Viên Minh mới thể cứu Phượng Tê Ngô. Phượng Túc và cha con Phượng Khiếu vì chuyện mà xảy tranh cãi, càng càng gay gắt.
Đang chuyện, thế nào lôi đến đầu cô.
Phượng Khiếu chỉ trích Phượng Túc sớm chuyện , cũng nổi điên giống Hiên Viên Minh ? Sau đó Phượng Túc ăn một cái tát “ mắt”, mặt đánh lệch, món đồ trang sức ngọc lửa cũng rơi xuống đất vỡ tan.
Tô Hi Nguyệt kinh hãi nhíu mày, thầm nghĩ: Đây là kế sinh ? Ra tay nặng thế.
mà, hai cha con cãi thì cãi , lôi đến ? Cô và Phượng Túc cũng chỉ gặp một , chỉ thể coi là quen xa lạ, căn bản giao thiệp gì, càng nửa điểm quan hệ. đối phương giúp chuyện, cô thực sự chút bất ngờ. cũng nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Phượng Túc quan điểm đúng đắn, bởi vì Phượng Tê Ngô quả thật là tự tự chịu, lời hề sai.
Trong hình ảnh, hai cha con càng cãi càng dữ dội. Phượng Túc đó ăn thêm mấy cái tát nữa, vẫn là tay hề nương nhẹ, kiểu đánh lệch mặt. Sau đó nhốt từ đường phạt quỳ. Tô Hi Nguyệt kìm mà chút đồng tình với Phượng Túc. So sánh với sự lo lắng và yêu thương của Phượng Khiếu dành cho Phượng Tê Ngô, thì Phượng Túc là con của kế thì cũng là con nhặt về. Bị tát liên tiếp như , sức mạnh còn lớn thế, mặt đánh méo cả. Còn thảm hơn nữa là còn phạt quỳ.
Cô lặng lẽ đồng tình với Phượng Túc trong lòng. Nghĩ đến việc Phượng Khiếu lệnh tấn công bộ lạc Sói, tim cô lập tức chìm xuống đáy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Đi thôi, tối nay nhất định . Phải gấp rút di chuyển đến Thiên Vụ Hạp Cốc. Nếu , đợi của tộc Phượng đến g·iết, e rằng họ sẽ c·hết hết ở đây.
Đang định tắt hình ảnh, cô thấy Phượng Khiếu gọi tâm phúc Xích Vũ đến, dặn dò lấy tâm huyết của Hiên Viên Minh, còn dặn dò đừng để tộc Long phát hiện.
“Đồ điên, cái lão già c·hết tiệt bệnh ? Mạng con gái ông là mạng, mạng con trai khác là mạng ?” Tô Hi Nguyệt chằm chằm hình ảnh mắt, sắc mặt khó coi mắng.
Lượng tâm huyết trong cơ thể mỗi thú nhân hạn, khó để tái tạo. Hiên Viên Minh lúc mất ít tâm huyết để giải cổ chú cho cô, nếu bây giờ lấy, cơ thể chắc chắn thể chịu nổi. Thiệt hại về sức mạnh còn là nhẹ, chừng còn thoái hóa, trở về hình dạng ban đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giong-cai-doc-ac-vua-hoang-da-vua-tra-xanh-moi-ngay-deu-bi-tranh-gianh-jqru/chuong-242-roi-di.html.]
Không , nghĩ cách thông báo cho Hiên Viên Minh, để sự chuẩn , nhất là tìm một nơi trốn. Cô lập tức chạy về nhà đá của Tô Liệt. Khi cửa, chân trái vướng chân suýt ngã sấp mặt, may mà kịp thời nắm lấy khung cửa.
Cô chạy thẳng nhà, hét lên: “A Phụ! Mí mắt của con cứ giật liên tục, e là tộc Phượng đến g·iết, để đề phòng, chúng vẫn nên tối nay thôi.”
Vì chạy quá gấp, cô chuyện hổn hển. Tô Liệt đang xỉa răng, sợ đến nỗi tăm đ.â.m lợi: “Ối! Con bé lúc thì hốt hoảng lúc thì la hét!”
“Thật mà!” Tô Hi Nguyệt tiến lên, vội vàng : “Tục ngữ , mắt trái giật tài, mắt giật họa. Mí mắt cứ giật liên tục là điềm , dời đến Thiên Vụ Hạp Cốc sớm, tộc nhân trong bộ lạc cũng an hơn. Tốt nhất là ngay trong đêm.”
Tô Liệt , cây tăm trong tay “bốp” một tiếng gãy đôi: “Đi ngay trong đêm?”
Tư tế đột nhiên về phía cô: “Mí mắt giật? Quả thật chuyện .” Ông lập tức bật dậy khỏi ghế đá, cầm gậy xương nhanh nhẹn sang nhà bên cạnh thu dọn đồ đạc, lầm bầm: “Đi, , . Đi ngay bây giờ, sớm thì an sớm.”
Tô Liệt thấy lão bạn cũng như , liền : “Nếu thế, thì thôi.” Quay đầu , ông la lên với Thanh Trúc đang rửa bát: “Nhóc con đừng rửa nữa, mau thông báo xuống, chúng xuất phát ngay trong đêm.”
Vân Vũ
Thanh Trúc , đôi mắt xanh biếc liếc Tô Hi Nguyệt, buông cái bát trong tay xuống, khỏi nhà đá.
Tô Hi Nguyệt cũng theo ngoài, chuẩn về hang đá của thu dọn đồ đạc. Vừa lao khỏi nhà đá, cô đụng Huyền Phong về.
“Huyền Phong!” Mắt cô lập tức sáng lên, nắm chặt cổ tay : “Ngươi chạy nhanh, một chuyến đến Vương thành trong đêm nay. Nói cho Bạch Kỳ, bộ lạc chúng sắp di chuyển đến Thiên Vụ Hạp Cốc, bảo xong việc thì đến thẳng đó tìm chúng . Ngoài , ngươi cho Hiên Viên Minh, tộc Phượng thể sẽ phái đến lấy tâm huyết của , bảo cẩn thận một thú nhân tên là Xích Vũ.”
Huyền Phong tuy nghi ngờ cô lấy tin tức từ , nhưng thấy vẻ mặt cô nghiêm trọng, cũng hỏi nhiều, gật đầu, hóa thành một con sói lốc xoáy, nhảy vọt lên, biến mất ánh trăng.
Tô Hi Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, cũng trở về hang đá của thu dọn đồ đạc. Trong lòng cô ngừng lo lắng cho sự an nguy của Bạch Kỳ. Không bên Vương thành thế nào, sự việc giải quyết ?
Còn Hiên Viên Minh, đối phó với thú nhân tên là Xích Vũ . Cô chạy một mạch về phía hang đá, phát hiện bộ bộ lạc tất bật lên, tất cả đều đang thu dọn đồ đạc.
Những thú nhân già tuy khó lòng rời bỏ nơi chốn cũ, nhưng cũng tính mạng quan trọng. Đồ nào mang thì mang , mang chỉ thể để .
Các giống cái thì lầm bầm, oán trách ngừng.
“Hơn nửa đêm lộn xộn cái gì ? Mai thì c·hết ?”
“Cái con chổi Tô Hi Nguyệt gây họa, tại chúng theo chịu tội?”
“ , đều tại con chổi đó. Sinh con xong bỏ chạy, về gây họa. Thà c·hết ở bên ngoài cho xong, về gì?”
“Không mai mới ? Sao đột nhiên ngay trong đêm? Gấp thế , còn nhiều đồ kịp thu dọn .”
“Dọn gì mà dọn? Nếu thật sự g·iết đến, cứ giao Tô Hi Nguyệt là xong…”
“Nói bậy!” Huyền Minh đột nhiên hóa thành con sói u minh, một móng vuốt chụp nát tảng đá lớn: “Ai còn lải nhải nữa thì ông đây ăn thịt cô !”
Tô Hi Nguyệt vẻ mặt phức tạp, đang định gì đó. Cô thấy Vân Hương đến: “Hi Nguyệt, thế con đừng để trong lòng. Họ ác ý , chỉ là đột nhiên rời khỏi bộ lạc, di chuyển đến nơi khác, khó tránh khỏi trong lòng oán giận…”
Cô Vân Hương, khóe miệng kéo : “Con , con sẽ để trong lòng. Là con liên lụy .”
Có sự răn đe của Huyền Minh, mặc dù các giống cái trong bộ lạc vẫn oán trách, nhưng giọng nhỏ hơn nhiều.
Cô chuyện với Vân Hương vài câu, chuẩn rời . Nào ngờ thấy Mặc Lẫm dùng đuôi rắn cuộn tám cái giỏ mây xuất hiện. Bên trong đầy những con rắn nhỏ đủ màu, cùng với các loại thức ăn khô và da thú trong hang đá của cô. Tóm đều là những vật tư cô thu ban đầu. Khóe miệng cô giật giật. Người đàn ông chẳng chẳng rằng, mà lén lút giúp cô thu dọn đồ đạc, quả là một hành động.
“Không cần phiền phức thế, đưa cho .” Cô bước tới, vung tay, bộ đồ vật đều thu gian. Mặc Lẫm chằm chằm bàn tay trống rỗng của Tô Hi Nguyệt, cái giỏ mây biến mất, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Tô Hi Nguyệt nháy mắt với : “Bí mật.”
Cô chạy về hang đá của , thu nốt những thứ còn mà Mặc Lẫm nghĩ mang gian. Đồ vật trong hang đá của Dạ Linh, Mặc Lẫm, Thanh Trúc, Huyền Minh cũng đều cô thu . Ba con sói nhỏ cô ôm lòng. Mặc dù chúng chút kháng cự khi cô đến gần, nhưng ngoài việc vùng vẫy vài cái lúc đầu, đó chúng cũng để mặc cô ôm, xem như là một khởi đầu .
Dạ Linh thấy tất cả, khóe miệng cong lên một nụ vui vẻ, bắt đầu tâm ý sắp xếp cho tộc nhân di chuyển, và vạch lộ trình .
Nửa đêm, bộ tộc nhân của bộ lạc Sói tập hợp xong. Những già yếu, bệnh tật, giống cái, và ấu tể bảo vệ ở bên trong. Các thú nhân trong bộ lạc đều hóa thành hình thú, bảo vệ ở phía , phía và xung quanh.
Toàn bộ bộ lạc Sói trong khoảnh khắc trở nên trống rỗng, vô tình thêm vài phần bi thương. Tô Liệt kìm đầu , trong đôi mắt già đục ngầu tràn đầy sự luyến tiếc, nhưng vì sự an của tộc nhân, di chuyển là điều tất nhiên.
“Xuất phát!” Ông đè nén sự luyến tiếc trong lòng, đội ngũ tập hợp mắt, đột nhiên lệnh.
Theo một tiếng lệnh, đội ngũ hùng hậu rời khỏi bộ lạc Sói, hướng về Thiên Vụ Hạp Cốc.