Buổi chiều, Phương Chỉ Hạ gần như   xong bài tập ở nhà Kỳ Dực thì Giang Nguyệt Nga mới đến gõ cửa gọi cô về.
Cứ như thể hôm nay  từng  chuyện gì xảy , Giang Nguyệt Nga nở nụ  hiền hậu hỏi:
“Tiểu Dực, qua nhà dì ăn tối ?”
Kỳ Dực lắc đầu, lễ phép đáp:
“Để   ạ, dì ơi. Lát nữa cháu còn  đến trường tập bóng,  buổi huấn luyện của đội tuyển.”
Giang Nguyệt Nga “ôi chao” một tiếng:
“Học cấp ba  mà vẫn tham gia đội tuyển ? Cuối tuần còn  tập, vất vả thật.”
Kỳ Dực :
“Cũng bình thường thôi ạ, coi như là cách thư giãn.”
Giang Nguyệt Nga gật đầu, giọng điệu nghiêm túc:
“Cũng đúng, miễn là con cân bằng  giữa học hành và vận động là .”
Nói chuyện vài câu đơn giản, Phương Chỉ Hạ theo  về nhà.
Khi cô bước  cửa, trong bếp  đang hầm canh xương, mùi thơm ngào ngạt khắp nhà.
Phương Chính Đào đang   sofa, vẻ mặt cũng như thường, chẳng  gì khác lạ,  bóc tỏi  xem chương trình thể thao  tivi như  khi.
Giang Nguyệt Nga mặc tạp dề    bếp:
“Tối nay ăn cơm liền đấy,   thêm hai món nữa.”
“Hôm nay bữa tối phong phú ghê…”
Phương Chỉ Hạ  dép,  theo  bếp.
Tuy bầu  khí trong nhà  vẻ bình thường như  từng xảy  chuyện gì, giống như chuyện ba  cô cãi  sáng nay chỉ là một giấc mơ, nhưng cô vẫn mơ hồ cảm thấy  điều gì đó  .
Nếu nhất định    lý do, thì  lẽ chính vì họ quá bình thường, nên mới thấy  bình thường.
Trà Đá Dịch Quán
Giang Nguyệt Nga và Phương Chính Đào đều là   để tâm. Những  cãi  , thường sẽ còn dư âm mấy ngày , cả hai   chuyện với , đợi đến khi mỗi  tự bình   thì mới dần  lành.
   thì  hề  giai đoạn chuyển tiếp nào cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-11-1-dia-vi-trong-gia-dinh.html.]
Phương Chỉ Hạ tựa  tường bếp,   cắt hành lá.
Cô liếc  ngoài một cái,  hạ giọng hỏi:
“Mẹ,  với ba  lành  hả?”
Giang Nguyệt Nga  lưng về phía cô, trả lời  nhanh:
“Có gì  mà  lành với   lành, vốn dĩ cũng   chuyện gì cả. Vợ chồng cãi  là chuyện bình thường,   , con  cần lo.”
“Vậy thì .”
Phương Chỉ Hạ ngập ngừng vài giây, lấy hết can đảm  một cách   tự nhiên lắm:
“Thật … ba   cần  vì con mà áp lực . Đợi con  nghiệp đại học , con  thể tự   kiếm tiền. Nhà con cũng  thể tự dành dụm mua, nếu   du học trao đổi gì đó, con  chị tầng   đều  thể xin học bổng .”
Giang Nguyệt Nga dừng tay ,  đầu sang, ánh mắt  dịu dàng, khẽ thở dài:
“Hạ Hạ nhà chúng  lớn thật .”
“ bây giờ con thật sự  cần  nghĩ mấy chuyện đó , chỉ cần học hành cho , giữ  thành tích là ,   thi  một trường đại học . Sáng nay ba con   là lời lúc cãi  thôi, đừng để trong lòng.”
Phương Chỉ Hạ “ừm” một tiếng.
Giang Nguyệt Nga  thở dài, đôi tay ướt át dính mùi hành véo nhẹ má cô:
“Xem  con đúng là di truyền từ ba  ,  thì nhỏ mà tâm sự nặng nề.”
“Hồi bé con   , hoạt bát nghịch ngợm, cả ngày cứ như sắp bay lên trời đến nơi,  còn từng thắc mắc   tính cách đó là giống ai.”
“Hồi nhỏ…” Phương Chỉ Hạ gãi đầu, lầm bầm: “Cũng bình thường mà.”
Giang Nguyệt Nga bật :
“Chính con còn quên  đúng ? Hồi tiểu học, con  đuổi đánh thằng bé Kỳ Dực khắp nhà, con gái gì mà hung dữ như bà chằn. Cũng may dì Tống nhà nó  để bụng.”
Phương Chỉ Hạ: “……”
Hình như… đúng là  chuyện đó thật.
Giang Nguyệt Nga:
“Thôi,  lấy tỏi ba con  bóc xong,  rửa tay chuẩn  ăn cơm .”