Dưới góc  còn vẽ một con heo nhỏ,    tắt tên cô.
Phương Chỉ Hạ: “…”
Cô  lượt mở từng gói , ăn hết,  mới cầm điện thoại lên.
Tin nhắn  nãy    bộ đều là Kỳ Dực gửi, mấy ngày liền  đó hóa  là do Từ Mục Phi nhắn tới.
Từ Mục Phi: [Gợi ý vài bộ anime mùa mười mới .]
Dưới đó là ảnh chụp màn hình của sáu bộ anime.
Là coi cô là fan anime  cùng gu  ?
Thật     nên gửi mới là Kỳ Dực.
Dù  bộ Dr. Stone cũng là do Kỳ Dực lúc đó kéo cô xem cùng mà.
Phương Chỉ Hạ trả lời đầy thiện chí: [Nhiều quá, còn  học nữa,  xem hết , lúc nào rảnh  coi nha. Chắp tay: /]
Từ Mục Phi  nhanh gửi  một sticker lật mắt trắng.
[Cố  học sinh ngoan thật chẳng  gì , đến anime cũng   thời gian xem.]
“…”
-
Thuốc mà Kỳ Dực mang tới quả thật  tác dụng, Phương Chỉ Hạ   giường,   từ khi nào bụng   còn đau, cô nhắn  cho  một sticker chúc ngủ ngon,  tỉnh táo thoải mái chìm  giấc mơ.
Hôm , hai  “lâu lắm ” mới  cùng  xe buýt đến trường.
Tiết  sáng  kết thúc,  đường  lấy nước, Phương Chỉ Hạ    xung quanh đang bàn tán một chủ đề mới.
Giải bóng rổ học sinh trung học  thành phố sẽ bắt đầu trong nửa tháng nữa,   trận đấu sẽ diễn   cuối tuần, tổ chức tại nhà thi đấu thành phố.
Số lượng ghế  khán giả  hạn,   đang thảo luận xem  đăng ký thế nào mới   xem.
Trà Đá Dịch Quán
“Giải bóng rổ   cần mua vé ? Chắc  đắt lắm  nhỉ?”
“Không thể nào thu tiền ! Giải đấu cấp thành phố kiểu nhỏ như , thí sinh đều là học sinh, bình thường mấy chỗ  khán giả đều bắt  cho đủ   chứ, ai  thật sự  …”
“Đó là mấy cuộc thi khác thôi, giải bóng rổ khác hẳn chứ. Hơn nữa   chúng   xem là nhóm trung học. Hai bạn  trai bên lớp Một là thành viên đội bóng mà, chỉ cần  hai  đó là  đủ mãn nhãn . Nghe    trường Bát Trung cũng tham gia,  là mấy nam sinh cao ráo cơ bắp đóaaa!”
“Vậy á? Thế  cũng  , hy vọng mỗi lớp sẽ  phân vài suất xem trực tiếp.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-15-3-tieu-quy-ky.html.]
Giải đấu   Kỳ Dực và Vương Trạch  từng tham gia khi còn học cấp hai, chỉ là khi đó là nhóm cấp hai,   thì lên nhóm cấp ba .
Tin đồn quả nhiên lan nhanh, mãi đến chiều hôm đó, lúc tiết  chơi dài, thầy thể dục phụ trách huấn luyện đội bóng mới đến cửa lớp, gọi Kỳ Dực và Từ Mục Phi  ngoài.
Lâm Ngôn Tâm nhỏ giọng hỏi: “Nghe  giải bóng rổ học sinh trung học năm nay tổ chức sớm hơn, đến lúc họ thi đấu    xem ?”
Phương Chỉ Hạ suy nghĩ  : “Nếu trường    chung kết thì  sẽ  xem. Cấp hai  từng coi vài trận, mỗi  ban tổ chức  thể lệ thi đấu phức tạp lắm, đánh kiểu vòng tròn xoay vòng, mãi  xong.”
Lâm Ngôn Tâm tiết lộ: “Cấp ba chắc sẽ  phiền như . Hôm qua lúc ăn cơm bố   còn đang , hôm qua bên Sở Giáo dục thành phố họp, ai cũng thấy rằng mấy cuộc thi  học sinh cấp ba tham gia mà  liên quan đến học hành thì nên tổ chức đơn giản thôi.”
Phương Chỉ Hạ gãi đầu: “Vậy á… thế nếu rảnh chắc  cũng  coi một, hai trận. Cậu    ? Hai đứa   chung?”
“Muốn  chứ.”
Lâm Ngôn Tâm hít sâu một , cắn môi : “Mình sẽ cố thuyết phục bố , hoạt động thế  coi như là của trường và lớp, nếu lớp   nhiều  , chắc họ sẽ  cấm.”
Cô chắp tay cầu khấn, “Cầu mong đừng chỉ chọn đại hai lớp thường  lấp chỗ. Nhà thi đấu thành phố gần viện mỹ thuật lắm, hai tháng   một giáo sư nghệ thuật từ thủ phủ đến mở triển lãm tranh.”
Phương Chỉ Hạ: “Ồ,  nếu  xem bóng rổ thì  thể tiện thể ghé xem triển lãm luôn?”
Lâm Ngôn Tâm gật đầu: “Tớ cũng tính thế.”
Thế là, Phương Chỉ Hạ bắt đầu quan tâm đến cách đăng ký  khán giả giải bóng rổ  .
Ra chơi dài sắp hết, Kỳ Dực và Từ Mục Phi mới trở  lớp, phía  còn  giáo viên chủ nhiệm tiết tiếp theo là thầy Viên Hữu Phương.
Kỳ Dực mặt  cảm xúc, thong thả trở về chỗ .
Nhân lúc chuông  học  vang lên, Phương Chỉ Hạ xoay  , tràn đầy mong đợi hỏi   thể là “tay trong nắm rõ tin tức” : “Vừa  thầy Diêu gọi các   là để  về giải bóng rổ  ? Có  gì ?”
Kỳ Dực ngẩng đầu,  nhướng mày.
Dù  hiểu  tự nhiên Phương Chỉ Hạ  quan tâm đến giải bóng rổ, nhưng khi thấy vẻ mặt chờ mong rạng rỡ của cô,   cong môi: “Muốn  ?”
Phương Chỉ Hạ: “Nói thừa! Đừng úp mở,  lẹ lên!”
Kỳ Dực cúi mắt  cô, bật  một tiếng, lười nhác : “Gọi một tiếng đại ca     cho.”
“…”
Lại nữa, mới   tử tế   một ngày mà.
Phương Chỉ Hạ lườm  một cái, mất kiên nhẫn  phắt dậy,  bộ định  về phía cuối lớp: “Không  thì thôi, tớ  thèm  nữa,   hỏi Từ Mục Phi.”
Khoé mắt  cong lên của Kỳ Dực lập tức sụp xuống, tay duỗi  phía , chuẩn xác nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
Cậu kéo cô , giọng điệu cà chớn ban nãy cũng thu về, nghiêm túc : “Hỏi    gì? Cậu   cũng  rõ.  kể cho   là  .”