Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ ở khu vực huyền quan, trời vẫn   sưởi nên  khí  lành lạnh, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên hai  họ.
Tuy chỉ là một cái ôm mang tính trấn an, nhưng Kỳ Dực   kìm  mà đỏ bừng tai.
Phương Chỉ Hạ bình thường trông  vẻ dữ dằn,  cũng  gầy,  ngờ khi ôm  mềm mại như ,   còn thoảng hương thơm ngọt ngào của sữa tắm.
Tim Kỳ Dực dường như còn đập nhanh hơn cả lúc   lao đến bắt trộm.
Cảm giác  gì đó  … nhưng  vẫn  buông tay.
Thời gian như chậm , chẳng rõ  trôi qua bao lâu, cô gái mới buông tay , hít sâu một , cúi   dép.
“Điện thoại của tớ vẫn ở thư phòng, dùng điện thoại  gọi cho ba  tớ một cuộc ...”
Kỳ Dực khẽ “ừ” một tiếng, bật đèn phòng khách, dắt cô  phòng.
Cậu dặn dò  nghiêm túc: “Sau  nếu ở nhà một , nhớ đóng cửa sổ kỹ, nhất là buổi tối. Khu chung cư  an ninh và kiểm soát      cho lắm.”
Vào đến phòng của Kỳ Dực, Phương Chỉ Hạ mới thật sự thấy an tâm.
Mùi hương quen thuộc xung quanh, bên cạnh còn  một  khiến cô vô cùng yên lòng.
Phương Chỉ Hạ mơ màng nghĩ,    nghiệp đại học, nếu  ngoài sống riêng thì vẫn nên tìm ai đó ở cùng – ví dụ như Kỳ Dực.
Lỡ như gặp   , chỉ  Taekwondo e là cũng chẳng ăn thua.
Kỳ Dực ở bên cạnh  gọi  cho  Chỉ Hạ – dì Giang Nguyệt Nga, bật loa ngoài.
Đầu dây bên  mất một lúc mới bắt máy, như thể đang ở bệnh viện, trong điện thoại vang lên tiếng máy móc và âm thanh gọi  của phòng khám.
Cậu bắt đầu  , tóm tắt sự việc  xảy .
Giang Nguyệt Nga  xong hoảng hốt hẳn:
“Cái gì? Có trộm hả? Nhà ở tầng ba    trộm chứ? Hạ Hạ   chứ?”
Phương Chỉ Hạ tiếp lời:
“Không … chỉ là  hoảng thôi. Chắc tên trộm leo lên từ mấy tầng , thấy nhà  bật đèn nên tưởng   ai.”
Giang Nguyệt Nga lo lắng :
“Giờ con đang ở nhà Kỳ Dực  ? Đừng về nhà vội, đợi cảnh sát và bảo vệ tới kiểm tra  nhà cửa… Thôi để  xem chuyến tàu cao tốc gần nhất mấy giờ,  về liền.”
Phương Chỉ Hạ:
“Không  ,  cứ lo việc bên dì  ,  Kỳ Dực ở đây . Mai dì Tống cũng về  mà.”
Trà Đá Dịch Quán
Giang Nguyệt Nga:
“Ờ đúng , dì giờ  ở nhà  ? Để  gọi cho dì, bảo dì mai qua xem nhà. Tối nay con cứ ở  nhà Kỳ Dực . Mai  sẽ tìm  đến lắp khung chống trộm, nguy hiểm quá, may mà   chuyện gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-24-1-ngu-duoi-san.html.]
Cúp điện thoại xong, ngoài cửa   tiếng động – bảo vệ và cảnh sát  tới.
Kỳ Dực dẫn cô  mở cửa.
Cảnh sát  kẻ trộm   bắt, may mà gọi báo sớm –  đang chuẩn  trèo  khỏi hàng rào  khu chung cư thì  bảo vệ bắt tại trận.
Trong túi của   một xấp tiền mặt, vài chiếc điện thoại cũ. Cảnh sát yêu cầu họ về kiểm tra  trong nhà  mất gì nữa ,  đó đến đồn để nhận  tài sản và phối hợp  biên bản.
Kỳ Dực  cùng Phương Chỉ Hạ  bộ quá trình, đồng thời nhờ bảo vệ kiểm tra   ngóc ngách, tủ kệ trong nhà cô.
Lúc ,  thể hiện  điềm tĩnh và chững chạc, chẳng khác gì  lớn.
Dù rõ ràng, họ vẫn chỉ là những học sinh bằng tuổi .
Chú cảnh sát phụ trách   bụng, cũng  liên hệ với ba  Phương Chỉ Hạ,  hai bên  lớn đều   mặt nên  giải thích kỹ hơn về các kiến thức phòng trộm, tự vệ,  đưa hai đứa về nhà.
Lúc lên lầu, Phương Chỉ Hạ tiu nghỉu :
“Đây là  đầu tiên trong đời tớ   xe cảnh sát.”
Kỳ Dực liếc cô một cái:
“Trải nghiệm , một  là quá đủ .”
Phương Chỉ Hạ  theo  về nhà.
Đêm  khuya,  một trận náo loạn, cũng  hơn 11 giờ.
Hai  rúc  trong phòng, ban đầu đều im lặng.
Kỳ Dực mở máy tính , Phương Chỉ Hạ  thu hút sự chú ý ngay lập tức, chọn một trò chơi hai .
Overcooked – Bếp loạn xạ.
Mỗi  chơi trò  là y như rằng cãi .
Lần  cũng  ngoại lệ. Trò chơi mới bắt đầu  bao lâu, Phương Chỉ Hạ  tựa  vách tường cạnh giường , ôm tay cầm chơi game, tạm thời quên mất sự kiện kinh hoàng tối nay.
“Kỳ Dực nhanh  giao món , sắp thua !”
“Tớ đang thái rau mà!”
“A a a đừng thái nữa, bên  cháy nồi !”
“Tớ  lấy bình cứu hỏa,   rửa đĩa , hết đĩa sạch !”
“Cậu là heo , món bên  lên sai  kìa!”
“Món đó hồi nãy là  bưng lên đó!”
“Cậu  còn  qua đây, cháy tới nơi ——”
“Chết tiệt,  thua ! Chơi ! Tớ  tin  qua nổi màn !”