Gợn Sóng - Chương 1: Ngày khai giảng

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:09:24
Lượt xem: 2

Tháng chín ở thành phố Nghi Vân vẫn còn oi bức, ve sầu đậu cành cây ngừng kêu ‘ram ran rả rích’. Thỉnh thoảng một làn gió thổi qua, cũng chỉ là cơn gió ấm áp.

Chúc Liên Nhất ghét nhất là mùa hè, dù hiện tại mùa thu nhưng cũng chẳng khác gì mùa hè. Có thể , Nghi Vân chỉ mùa đông và mùa hè, mùa xuân mùa thu sự phân biệt rõ ràng.

Đối với Chúc Liên Nhất, việc ngoài trong thời tiết nóng bức thế quả là một cực hình. Cô đưa tay lau mồ hôi trán, gương mặt trắng nõn ửng hồng, cau mày, biểu lộ sự bực bội trong lòng.

Chúc Liên Nhất liếc mắt thấy một cửa hàng 711 thì lập tức rẽ .

Tháng tám, cô chuyển nhà. Chuyển đến một căn hộ ở gần trường, cô quen đường ở đây, thậm chí còn lạc đường khi lấy một món đồ chuyển phát nhanh.

Thực , thông thường các món đồ chuyển phát nhanh sẽ giao đến tận cửa, nhưng cô điền sai địa chỉ, nên chúng chất đống ở trạm chuyển phát nhanh. Khu dân cư sầm uất rộng lớn, việc tìm một trạm chuyển phát nhanh nhỏ xíu đối với một mù đường như cô là một thử thách địa ngục.

Chúc Liên Nhất dạo quanh một vòng, nhăn nhó tủ kem mà nỡ mua, cuối cùng chọn một nắm cơm, khi thanh toán và hâm nóng xong thì cạnh cửa sổ, lấy điện thoại chụp ảnh gửi nhóm chat.

Gợn Sóng: Hôm nay là một ngày phá sản.

Nhóm chat im lặng như tờ.

Chúc Liên Nhất quen với đám giả vờ mù , định thoát WeChat để mở Douyin thì một khung chat riêng bắt đầu rung lên điên cuồng.

Không trả lời tin nhắn của cô nhóm chat mà loạn ở đây là .

Chúc Liên Nhất nhấn khung chat định mắng cho cô bạn một trận, thì thấy màn hình tràn ngập ảnh trai và dấu chấm than.

Chúc Liên Nhất: “…”

Cô nhất thời quên mất lời định , cạn lời lướt lên , xong tất cả tin nhắn, cô mới tại Dương Vân kích động đến thế.

Đại khái là, trường học mà cô mới chuyển đến một trai xuất sắc, và cô, học cùng lớp với trai , đây đúng là duyên trời tác hợp, tình tiết định mệnh trong tiểu thuyết.

Về điều , Chúc Liên Nhất khịt mũi khinh thường.

Cô vẫn luôn giữ một niềm tin rằng - phần lớn trai đều là trai đểu.

Dương Vân phản bác: Không thể , nhỡ gặp trai cấp ba ngây thơ trong sáng thì ?

Chúc Liên Nhất hừ lạnh một tiếng: Não chứa phân ?

Một Đám Mây: Trời ơi, Chúc Liên Nhất, thể giữ ý tứ chút ?

Gợn Sóng: Không thể.

Một Đám Mây hóng hớt tin tức nên trả lời.

Ngày khai giảng, nắng gay gắt chiếu thẳng xuống, Chúc Liên Nhất túm quai cặp sách theo lưng ba, phàn nàn về thời tiết.

Chúc Thắng Võ cầm điện thoại tìm kiếm tòa nhà dạy học, tấm tắc khen ngợi ngôi trường.

, trường Trung học 9 Nghi Vân là trường cấp ba trọng điểm nổi tiếng ở thành phố Nghi Vân, chỉ môi trường , đội ngũ giáo viên giỏi mà tỷ lệ đỗ đại học hàng năm luôn top đầu tỉnh.

Lớp của Chúc Liên Nhất khá đặc biệt so với các lớp khác, một nửa là “con ông cháu cha”, một nửa là những thực lực nhưng quá xuất sắc ở trường Trung học 9, thuộc dạng đội sổ của lớp.

Và Chúc Liên Nhất thuộc về nhóm thứ nhất.

Nhìn tấm biển lớp ghi “Lớp 11 (8)”, Chúc Liên Nhất chớp mắt, lớp bằng cửa tìm chỗ trống.

Cả lớp đông nghịt, thỉnh thoảng hiếu kỳ đầu cô.

Chúc Liên Nhất thầm cúi đầu xuống một chút, chằm chằm thế thật sự quá ngại ngùng.

Chúc Thắng Võ và giáo viên chủ nhiệm đang chuyện trong văn phòng, giáo viên chủ nhiệm bảo cô cứ đến lớp , còn đưa cho cô một chồng sách giáo khoa.

trong, thấy bàn cuối ở tổ trong cùng một chỗ trống, bạn cùng bàn là một trai đang chăm chú ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, hoa quế nở rộ, hương hoa quế nồng nàn, lúc nãy Chúc Liên Nhất ngửi thấy ở ngoài hành lang.

Lớp còn chỗ trống nào khác, Chúc Liên Nhất bất đắc dĩ chỗ trống bên cạnh trai.

Một chồng sách đặt xuống bàn phát tiếng động nhỏ, cùng lúc đó, nhiều tiếng thì thầm cũng vang lên. Chúc Liên Nhất ngơ ngác, đặt sách hộc bàn, lén lút quan sát lớp học.

Một lát , cô thu hồi ánh mắt, lấy một quyển sách bắt đầu tên, liếc mắt thấy “ ngắm hoa” đầu , đang chằm chằm bàn đối diện nhúc nhích.

“Anh ngắm hoa” chính là bạn cùng bàn của cô.

Trông vẻ thông minh lắm.

NHAL

Chúc Liên Nhất tò mò, cô lén lút nghiêng đầu sang trái, thấy thì khựng .

Chàng trai mặt trông quá trai, tuy đen nhưng vẫn thể thấy rõ ngũ quan ưu tú. Chúc Liên Nhất chú ý đến đôi mắt của , khóe mắt cụp xuống, lông mi dài, kiểu cong vút mà thẳng tắp xuống , trông giống đôi mắt long lanh ngây thơ của cún con.

dám quá lâu, vội vàng thu hồi ánh mắt, nét “nhất” cuối cùng khi tên run rẩy thành một con nòng nọc.

Chúc Liên Nhất nhíu mày bất mãn, lấy một quyển sách khác , định thật ngay ngắn, đúng lúc , giáo viên chủ nhiệm bước , cả lớp lập tức im phăng phắc.

Giáo viên chủ nhiệm họ Hứa, tên Ngưỡng Vọng, chiều cao chỉ một mét sáu, đáng chú ý là cái bụng của thầy giống như một phụ nữ mang bầu.

Hứa Ngưỡng Vọng lướt mắt xuống đám “gà con” bên , vẻ mặt nghiêm túc, bắt đầu dặn dò các vấn đề khi khai giảng.

Toàn là những chuyện cũ rích, Chúc Liên Nhất bao nhiêu giáo viên những lời như , chán nản cụp mắt xuống, ngẩn chằm chằm cái bàn.

“…Bây giờ, các em bước giai đoạn quan trọng của cuộc đời là năm thứ hai cấp ba. Có thể , việc đỗ đại học , phụ thuộc năm học . Năm hai cấp ba chớp mắt sẽ qua, năm ba cấp ba sắp đến , năm ba quan trọng thế nào, chắc cần thầy nhiều…”

Chúc Liên Nhất mệt mỏi ngáp một cái, tối qua cô thức trắng đêm để cày phim, giờ lời của Hứa Ngưỡng Vọng như một bản nhạc ru ngủ, cô bắt đầu buồn ngủ, mí mắt liên tục dính .

“…Chỗ của các em, thầy sẽ đổi nữa, sách vở nhiều như , chuyển chuyển cũng phiền phức đúng ?” Hứa Ngưỡng Vọng đảo mắt quanh một lượt, ánh mắt dừng một trai mái tóc xoăn tít.

Cả lớp im lặng như tờ, lặng lẽ theo ánh mắt của Hứa Ngưỡng Vọng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gon-song/chuong-1-ngay-khai-giang.html.]

“Tạ Minh Thành!” Có lẽ cuối cùng cũng nhớ tên của trai , Hứa Ngưỡng Vọng hét lớn khiến ít đang gà gật tỉnh ngủ.

Bao gồm cả Chúc Liên Nhất.

Cô ngẩng đầu lên, thấy “ ngắm hoa” bên cạnh cũng ngẩng đầu theo, khi nhận Hứa Ngưỡng Vọng đang gọi ai, đáp một tiếng: “À.”

“À cái gì mà !” Hứa Ngưỡng Vọng vẻ “hận sắt thành thép”*: “Có thể duỗi thẳng cái đầu như bùi nhùi sắt ? Tưởng như thu hút các cô gái ?”

*Hận sắt thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với khác, mong họ hơn.

Lần Chúc Liên Nhất rõ hơn vẻ ngoài bạn cùng bàn của , cũng thấy mái tóc xoăn nổi bật mà lúc nãy cô chú ý.

Khoảnh khắc bỗng phúc chí tâm linh*, Chúc Liên Nhất nhận , “ ngắm hoa” chính là trai trai xuất sắc mà Dương Vân .

*福至心灵 (phúc chí tâm linh): khi vận may đến, thì linh hoạt khôn ngoan hơn.

trai thật.

Mà lúc , Tạ Minh Thành dường như tỉnh táo hơn một chút, bất lực gãi đầu, giọng khàn đặc, mang theo vẻ thiếu niên: “Thầy Hứa, em với thầy thứ ba , đây là tóc xoăn tự nhiên.”

Tất cả những tóc xoăn trong trường, , tất cả những đàn ông tóc xoăn khắp cả nước đều như . Trong mắt Chúc Liên Nhất, đây là một cái cớ vụng về.

Quả nhiên, Hứa Ngưỡng Vọng cũng tin, lẽ tranh cãi nữa, thầy tiếp, chỉ bảo: “Vậy thì bảo phụ em đến chuyện với thầy, chứng minh đây là tóc xoăn tự nhiên.”

Màn kịch nhỏ kết thúc, Chúc Liên Nhất quan sát cả lớp, nhận con trai với con trai, con gái với con gái, hơn nữa là hai một bàn, vặn thừa thiếu, chỉ cô và Tạ Minh Thành là hai “dư ”.

Được tới tới đó. Chúc Liên Nhất cúi đầu tiếp tục tên thoăn thoắt.

Hứa Ngưỡng Vọng giảng đạo lý quá lâu, thầy dạy môn vật lý, khi xong thì bắt đầu giảng bài mới. Chúc Liên Nhất lấy sách vật lý , lật đến bài đầu tiên, liếc mắt thấy một cái gáy đen thui.

“Anh ngắm hoa” đang ngắm hoa .

Tiết học đầu tiên kết thúc, đều buồn ngủ chịu nổi, Chúc Liên Nhất cố mở mắt xung quanh, đều úp mặt xuống bàn, ai còn tưởng là hiện trường án mạng nào đó.

Bộ não rỉ sét của Tạ Minh Thành cuối cùng cũng bắt đầu hoạt động, từ từ thu hồi ánh mắt, thấy một cái đầu lông xù đang úp mặt xuống bàn ngủ ngon.

À, đây là bạn cùng bàn mới của .

Tạ Minh Thành chống cằm, như đang suy tư điều gì đó.

Anh thiếu ngủ, trạng thái tinh thần lắm, một tật , dù ngủ đủ cũng sẽ ngủ gật, nhưng não bộ sẽ hoạt động chậm , dễ ngẩn ngơ ngơ ngác.

Tạ Minh Thành cụp mắt xuống, cũng hơn một tiếng đồng hồ chằm chằm ngoài cửa sổ thì thấy gì, nhưng lúc trả lời Hứa Ngưỡng Vọng, vô tình thấy bạn cùng bàn mới của đang tít mắt, trông vẻ lời chọc .

Cô gái trắng trẻo sạch sẽ, đôi mắt to tròn, nhưng nước da nhạt, buộc tóc đuôi ngựa thấp, trông dịu dàng và tĩnh lặng, qua là ngay học sinh ngoan trong mắt giáo viên và con gái ngoan trong lời của phụ .

Chúc Liên Nhất đang ngủ thì đ.á.n.h thức bởi tiếng ồn ào, mắt luyên thuyên như ve sầu ồn ào ngoài cửa sổ: “Liên Liên? Nhất Nhất? Nước Gợn!!! Dậy !!!”

Người đến là bạn học tiểu học kiêm bạn của cô – Tống Tư Dã. Người quen rộng, xông lớp họ cũng thấy ngại, chỉ một lòng gọi Chúc Liên Nhất dậy.

Chúc Liên Nhất nuốt những lời c.h.ử.i thề đến môi, miễn cưỡng: “Có chuyện gì ?”

Vốn dĩ tên của cô là Chúc Liên Y, bố cô “tâm lý”, vì sợ Chúc Liên Nhất bé nhỏ chữ, nên ông đổi chữ “Y” thành chữ “Nhất” – đó là lời ba cô , Chúc Liên Nhất là ông quên mất cách chữ đó nên lười vạch trần ông.

Còn Tống Tư Dã gọi cô là “Nước Gợn” thì là do ngốc nghếch cố tình trêu chọc cô. Bởi vì, trong mắt , sóng nước và gợn sóng chẳng gì khác biệt.

“Nhớ quá, đến thăm đây.” Chàng trai cao 1m85 mặt cô, nở một nụ thật tươi.

Cậu nhiệt tình đặt một túi đồ ăn vặt lớn bàn Chúc Liên Nhất: “Anh Đào bảo tớ mua cho đấy, vệ sinh , là giờ chơi lớn sẽ đến tìm .”

Anh Đào là bạn chung của hai , còn cùng lớp với .

Chúc Liên Nhất: “...” Cô bất lực , cơn bực bội khi mới ngủ dậy tan biến: “Tớ ăn hết .”

“Cứ chia thoải mái !” Tống Tư Dã khoát tay, hào sảng .

“Không tiền của nên mới hào phóng thế đấy.” Chúc Liên Nhất tức giận .

lúc chuông học vang lên, Tống Tư Dã ngoảnh đầu , lưu luyến đảm bảo giờ chơi lớn sẽ đến cùng Lâm Anh Đào.

cuối cùng đến, chỉ một Lâm Anh Đào, đ.á.n.h bóng .

Lâm Anh Đào cao 1m75, để tóc mái bằng, tóc dài ngang hông. Cô đôi mắt phượng, khi khác cảm giác như đang coi thường thiên hạ, là kiểu mỹ nữ lạnh lùng khó gần ngay từ cái đầu tiên.

Lúc , vị mỹ nữ lạnh lùng đang khoác tay Chúc Liên Nhất, giọng đè thấp: “Liên Liên, khai giảng một trai bạn cùng bàn, cảm nghĩ gì ?”

Chúc Liên Nhất vô cảm : “Ồ, bất cmn ngờ.”

Lâm Anh Đào ngớt, buôn chuyện hỏi: “Dễ gần ? Tớ trai khó tính khó gần, còn kiêu ngạo bất cần đời.”

Nghe , Chúc Liên Nhất nhớ giờ chơi tiết .

Túi đồ ăn vặt mà Tống Tư Dã mang đến lớn, hộc bàn đủ chỗ, cô liền đặt nó trống giữa hai chiếc ghế của họ, vì , cô suy nghĩ xem nên mở lời thế nào.

“Tạ–” Chúc Liên Nhất kẹt não, nhất thời quên mất tên của bạn cùng bàn bụng .

Tạ Minh Thành từ tốn , ánh mắt dừng cô.

Chúc Liên Nhất sững sờ, nở một nụ : “ thể đặt cái túi xuống đất ?” Cô chỉ tay trống giữa hai họ.

Chúc Liên Nhất cảm thấy , ngốc.

Tạ Minh Thành gật đầu, thu hồi ánh mắt.

Chúc Liên Nhất hồn, đối mặt với ánh mắt tò mò của Lâm Anh Đào, do dự : “Tớ thấy... ngốc?”

Chắc là khó gần nhỉ, đến tìm , nhưng nôn nóng đuổi .

 

Loading...