Gợn Sóng - Chương 16: Thăng trầm

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:09:40
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Địa điểm tụ tập ăn uống chọn ở một quán ăn ở phố ẩm thực gần trường Trung học 9. Một vài đến, Lý Thanh đặt một phòng riêng đủ, kín hai bàn.

Dù mai là Chủ nhật, nhưng chẳng ai dám càn ở ngoài trường, bàn nước trái cây, soda và sữa chua.

Sau vài vòng chơi trò chơi, đồ ăn dọn lên, cả đám như hổ đói vồ mồi, chẳng ai nhường ai, bàn ăn như một chiến trường.

“Trần Tự Thắng, đừng giành món của !”

“Rõ ràng gắp mà!”

“Trời ơi đừng bàn, đang lấy cơm!!!”

Cuối cùng, Lý Thanh ngửa mặt lên trời hét lên: “Các cần thế hả!!!”

Đáp cô là những chiếc đĩa trống rỗng bàn và một câu sâu sắc của Trần Tự Thắng:

“Đồ ăn thì tranh mới ngon.”

Lý Thanh giơ chân đá .

Sau khi ăn uống no nê, ai về nhà nấy. Chúc Liên Nhất lái xe điện về nhà, bước cửa, cô ngửi thấy mùi mì.

Chúc Thắng Võ thò đầu từ nhà bếp, mỉm : “Liên Nhất, ba đang nấu mì, con ăn ?”

Chúc Liên Nhất ngang qua ông, ngửi thấy mùi rượu, mặt đổi sắc từ chối: “Không ăn.”

Chúc Thắng Võ gượng, hỏi: “Hôm nay về muộn thế, cô giáo dạy thêm giờ ?”

Chúc Liên Nhất đeo cặp phòng, để một câu: “Đại hội thể thao, học.”

“Cạch” một tiếng, Chúc Liên Nhất khóa cửa, kìm nén những cảm xúc thừa thãi, định tắm .

Tắm xong, Chúc Liên Nhất mở điện thoại, đầu tiên là trả lời tin nhắn của Tạ Minh Thành cùng.

Chó C.h.ế.t: Mai cũng luyện đàn ?

Gợn Sóng: Ừ ừ.

Sau đó, cô gửi hết ảnh hôm nay cho chỉnh sửa một bức ảnh ghép chín ô để lên vòng bạn bè.

Đó là những bức ảnh chụp trong ba ngày đại hội thể thao, trong đó hơn một nửa là ảnh Tạ Minh Thành.

Đăng xong, Chúc Liên Nhất lướt xuống, xem những bài đăng mà cô kịp xem.

Vài phút , Tạ Minh Thành đăng ảnh chụp chung của hai họ, kèm chú thích - đó là bức ảnh cô cầm huy chương hôm nay.

Bạn chung của họ, ngoài Nghiêm Lập Văn và Lâm Anh Đào, đều là bạn cùng lớp. Lúc , phần bình luận sôi nổi hẳn.

Trần Tự Thắng: Chỉ một câu “c.h.ế.t tiệt” mới diễn tả tâm trạng lúc .

Lý Thanh: Mời khách.

Lý Thanh trả lời Trần Tự Thắng: Đồ ngốc.

Lý Bách: Không dám mở mắt, hy vọng đây chỉ là ảo giác của .

Nghiêm Lập Văn: uống sữa.

Lâm Anh Đào: Nhà trộm .

Chúc Liên Nhất thả tim, nghĩ ngợi, bình luận một biểu tượng cảm xúc tay giơ chữ V.

ngốc nghếch, lăn qua lăn giường, cuối cùng đầu tóc rối bù mà ngủ .

Đại hội thể thao kết thúc, thứ trở quỹ đạo. Những tiết cần học thì vẫn học, giống như vô ngày bình thường đó.

Chúc Liên Nhất chống cằm thẫn thờ, trong đầu chợt nảy một câu hỏi.

Cô ghé sát Tạ Minh Thành, thì thầm: “Cậu định thi trường đại học nào?”

Tạ Minh Thành vẻ bất ngờ: “Sao tự dưng hỏi thế?”

“Muốn hỏi thì hỏi thôi.”

Tạ Minh Thành đáp bâng quơ: “Âm nhạc Nghi Vân?”

Âm nhạc Nghi Vân, tên đầy đủ là Học viện Âm nhạc Trung ương Nghi Vân, chỉ là trường top đầu ở Nghi Vân mà còn nổi danh cả nước.

Chúc Liên Nhất há miệng, Tạ Minh Thành như suy nghĩ của cô.

“Mẹ cho.”

Anh kể một câu chuyện.

Cậu của Tạ Minh Thành là Bạch Lục, hồi trẻ cũng yêu âm nhạc, lăn lộn việc kiếm tiền chỉ để theo đuổi âm nhạc. Mẹ của Tạ Minh Thành là Bạch Nhân, ủng hộ Bạch Lục, bỏ tiền cho em trai du học.

Bạch Lục cũng phụ lòng Bạch Nhân, học xong trở thành giảng viên ở một Học viện Âm nhạc danh tiếng.

Nghe đến đây, Chúc Liên Nhất thắc mắc: “Thế chẳng tự hào ?”

Tạ Minh Thành gật đầu. là Bạch Nhân tự hào, gặp ai cũng khoe em trai giỏi giang, còn lấy đó để dạy dỗ con trai.

một năm, tai họa ập đến.

Bà ngoại Tạ Minh Thành chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối, chỉ còn sống một tháng. Mà lúc đó, Bạch Lục đang bận chuẩn cho một buổi hòa nhạc cực kỳ quan trọng, thể phân về nước.

Ban đầu Bạch Nhân còn bày tỏ sự thấu hiểu, nhưng đến khi bà ngoại qua đời, Bạch Lục vẫn kịp về gặp bà cuối.

Bà ngoại đến lúc nhắm mắt vẫn mong ngóng con trai trở về.

Bạch Nhân chịu đựng nỗi đau tột cùng, giận dữ mắng Bạch Lục một trận, từ đó cắt đứt liên lạc, chặn hết cách thức liên hệ của ông. Dù đó Bạch Lục vội vã về nước, bà vẫn từ chối gặp mặt.

Bạch Nhân cũng cấm Tạ Minh Thành tiếp tục học nhạc, bắt học hành tử tế ở trường cấp ba.

Tạ Minh Thành từ bỏ, cố gắng thuyết phục, nhưng Bạch Nhân chỉ dùng một câu để khiến im lặng.

Dường như bà quá mệt mỏi, trông như già cả chục tuổi: “Con cũng để c.h.ế.t gặp con ?”

Từ đó về , Tạ Minh Thành bao giờ nhắc đến chuyện học nhạc nữa.

NHAL

Câu chuyện kết thúc, khí bỗng chốc trở nên nặng nề.

Tạ Minh Thành khẽ chạm tay Chúc Liên Nhất bàn, nửa đùa nửa thật để xua tan bầu khí: “Chuyện qua lâu , .”

Chúc Liên Nhất hiểu đó là nút thắt trong lòng Bạch Nhân, cô cũng chẳng an ủi Tạ Minh Thành từ góc độ nào, chỉ thể nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Tạ Minh Thành đổi chủ đề: “Còn gì?”

Chúc Liên Nhất kéo dài giọng: “ là con cá mặn ước mơ...”

Cô cảm thấy mơ hồ về tương lai của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gon-song/chuong-16-thang-tram.html.]

Mấy hôm , Tô Hiểu đề nghị cô du học, học âm nhạc, bảo cô về nhà bàn với Chúc Thắng Võ.

Chúc Liên Nhất đồng ý ngay, cô nghĩ đến Tạ Minh Thành.

Tô Hiểu hiểu rõ cô hơn ai hết, nhưng nghiêm túc, giọng trầm trọng: “Liên Nhất, cô đùa . Em thể lãng phí tài năng của , cũng thể vì một trai mà từ bỏ tương lai và ước mơ của .”

quá hiểu về niềm đam mê sâu sắc của Chúc Liên Nhất với đàn piano, dù cô bao giờ .

Chúc Liên Nhất gật đầu, tỏ ý hiểu.

khi câu chuyện của Tạ Minh Thành, những lời cô bỗng nghẹn trong cổ họng.

Tạ Minh Thành định hỏi cô đang nghĩ gì thì ngay lúc đó, vài viên phấn bay vèo qua, ném chính xác đầu , kèm theo tiếng gầm của giáo viên Hóa học:

“Tạ Minh Thành! Tan học đến văn phòng gặp !”

Tạ Minh Thành: “…?”

Hết tiết học, Tô Hiểu hỏi Chúc Liên Nhất chuyện du học với Chúc Thắng Võ .

Chúc Liên Nhất dám , nhẹ nhàng lắc đầu.

Tô Hiểu thấy những lo lắng của cô, thở dài: “Sao đây cô thấy em yêu đương mù quáng thế nhỉ?”

chân thành: “Nhất Nhất, cô gần như em lớn lên…” Cô ngừng , tiếp tục chủ đề : “Giờ du học là lựa chọn nhất với em.”

Chúc Liên Nhất mấp máy môi, cuối cùng chỉ thốt vài chữ nhạt nhòa: “Em .”

“Về với ba em , ông sẽ ủng hộ em thôi. Nhất Nhất, thế giới rộng lớn lắm, em còn gặp hơn.”

Tô Hiểu bao giờ nghĩ rằng nhất thiết là ai đó.

Chúc Liên Nhất thể phản bác, chỉ gật đầu.

Cuối cùng, Chúc Liên Nhất vẫn với Chúc Thắng Võ về việc du học. Như lời Tô Hiểu, cô thể đùa giỡn với tương lai của .

Chúc Thắng Võ đồng ý ngay, thậm chí còn trông vui.

“Thật đây ba nghĩ đến chuyện , nhưng lo một con ở ngoài an .” Chúc Thắng Võ gượng với cô, mắt như ướt: “Con gái ba lớn thật .”

Chúc Liên Nhất quen cảnh sến sẩm , cô ngượng ngùng ngoảnh mặt , “Vâng” một tiếng.

“Yên tâm , con cứ mạnh dạn bước tới, ba mãi mãi ở lưng con!” Chúc Thắng Võ tự đến mức hừng hực khí thế.

Chúc Liên Nhất hổ độn thổ, còn nghi ngờ ba uống nhầm rượu giả.

Mãi mới đối phó xong Chúc Thắng Võ, Chúc Liên Nhất về phòng, vật giường thành hình chữ “đại”, chằm chằm trần nhà ngẩn ngơ.

diễn tả tâm trạng lúc , cứ như… chính cô là từ bỏ mối quan hệ .

Rõ ràng họ chỉ mới bắt đầu.

Tạ Minh Thành nhận dạo Chúc Liên Nhất thất thần, khác hẳn bình thường, cả ủ rũ như bông hướng dương thiếu nước.

Tiết là tiết tự chọn, cả hai đều chọn môn thẩm âm nhạc. Tạ Minh Thành gõ góc bàn, gọi Chúc Liên Nhất đang thẫn thờ tỉnh .

Tạ Minh Thành: “Tiết tự chọn.”

“À .” Chúc Liên Nhất vội lấy sách thẩm âm ôm lòng, dậy đến phòng nhạc cùng .

Có lẽ vì gió to, hành lang nhiều , chỉ lác đác vài bóng.

“Dạo thế?” Tạ Minh Thành bên cạnh cô, cúi đầu : “Có tâm sự ?”

Chúc Liên Nhất gượng: “Không .”

Tạ Minh Thành liếc cô, bắt chước giọng điệu và biểu cảm của cô: “Không .”

“Xấu c.h.ế.t !” Chúc Liên Nhất trừng mắt.

Tạ Minh Thành nhắc: “Giờ trông ủ rũ y hệt thế.”

“Cậu hơn !”

Tạ Minh Thành đưa tay xoa đầu cô, biến tóc cô thành tổ gà.

Chúc Liên Nhất như chú chim xù lông, chỉ thiếu điều mổ .

“Nói , thế?” Tạ Minh Thành vuốt tóc cho cô: “Có gì thì , gì là giải quyết .”

Chúc Liên Nhất im lặng.

Một lúc , cô hỏi: “Nếu , luyến tiếc ?”

Tạ Minh Thành khựng bước chậm vài bậc thang, ngang tầm mắt cô: “ sẽ đợi .”

Hôm đó, Chúc Liên Nhất thẳng thắn với Tạ Minh Thành về quyết định du học. Anh bình tĩnh, bảo cô yên tâm , đừng lo lắng.

Câu cuối cùng là: “Cậu một tương lai tươi sáng phía , vui.”

Thời gian du học ấn định kỳ nghỉ hè lớp 11, còn nửa năm nữa. Ngoài việc chuẩn cho kỳ thi, Chúc Liên Nhất còn cố gắng nghĩ đến chuyện xa Tạ Minh Thành.

Cả hai ăn ý như chẳng gì xảy , vẫn đối xử với như .

Giáng sinh sắp đến, trong cuộc sống học đường nhàm chán, bất kỳ lễ hội nào đám học sinh cũng thể ăn mừng cả buổi. Thế là táo bình an tràn ngập khắp trường.

Đêm Giáng sinh, Chúc Liên Nhất lớp thấy bàn chất đầy những quả táo bình an gói bọc xinh xắn.

Chúc Liên Nhất: “…”

Cô cầm lên xem, những quen đều lời chúc và ký tên thiệp, còn những quả ký tên chắc là của lạ.

Mặt Tạ Minh Thành tối sầm, giọng điệu kỳ quặc: “Được yêu thích nhỉ.”

Chúc Liên Nhất lôi từ mấy hộp quà bàn : “Nhường đấy.”

“Thua hai luôn.” Lý Thanh cầm một quả táo, c.ắ.n mạnh một miếng.

Chúc Liên Nhất tiện miệng an ủi: “Không , cũng tặng mà?”

“…Tớ tự mang đó.” Lý Thanh biến đau thương thành sức ăn, hung hăng c.ắ.n thêm miếng táo.

Trần Tự Thắng vô tâm phá lên: “Không lớp trưởng, cứ ăn , đủ thì tớ đây còn .”

Nghe , Lý Thanh tròn mắt: “Có tặng á?”

“Không, tớ mang cho cả chục quả.” Trần Tự Thắng ngốc nghếch.

Lý Thanh: “Đồ ngu.”

Chúc Liên Nhất bên cạnh xem kịch, ngừng.

 

Loading...