Gợn Sóng - Chương 7: Nhà ma
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:09:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi gần đến nơi, Chúc Liên Nhất quên vỗ dậy dúi viên kẹo mặt .
“Lớp trưởng cho đấy.”
. Tạ Minh Thành ngoan ngoãn nhận lấy, bóc vỏ kẹo cho ngay miệng.
Xe buýt từ từ dừng ở bãi đỗ xe, học sinh ùa xuống như ong vỡ tổ. Hứa Ngưỡng Vọng cảm thấy như đang dẫn bọn học sinh tiểu học dã ngoại mùa xuân, ồn ào đến mức kiểm soát nổi. Thầy lấy cái loa cầm tay, bấm nút mở.
“Alo alo? Tất cả cho rõ đây!” Giọng Hứa Ngưỡng Vọng vốn to, cộng thêm cái loa , lập tức trở thành tâm điểm của cả bãi đỗ xe, các lớp khác cũng tò mò sang.
Phải công nhận là hiệu quả, những học sinh lớp 11 (8) cũng im lặng theo. Hứa Ngưỡng Vọng đạt mục đích, bắt đầu dặn dò các lưu ý.
Cô giáo chủ nhiệm lớp bên cạnh khoái chí vì rảnh rỗi, vỗ vai Hứa Ngưỡng Vọng, ngửa mặt 45 độ lên trời cảm thán vài câu.
Còn gì thì chẳng ai , lý do đơn giản: tiếng loa quá to.
Đến khi Hứa Ngưỡng Vọng hô “Giải tán,” tất cả học sinh lập tức tản như chim vỡ tổ. Không Lâm Anh Đào và Tống Tư Dã xuất hiện từ lúc nào, lập tức bên cạnh Chúc Liên Nhất.
Hôm nay Lâm Anh Đào còn trang điểm, cô chớp chớp đôi mắt to tròn, áp sát mặt Chúc Liên Nhất: “Thế nào, hàng mi giả của tớ giống mi thật ?”
Chúc Liên Nhất đưa tay giật thử.
Lâm Anh Đào hét toáng lên.
Tống Tư Dã ở bên cạnh nhảy nhót tưng bừng, chụp một loạt ảnh gửi nhóm. Dương Vân đang lén lướt điện thoại ở trường trực thuộc, lập tức gửi một tràng “ha ha ha ha”.
Chúc Liên Nhất kéo họ xếp hàng chơi Tàu cướp biển.
Hôm nay còn hai trường khác cũng đến tham gia chuyến dã ngoại nên lượng khá đông, vì hàng xếp dài ngoằng.
“Uống nước ?” Tống Tư Dã lấy một chai Coca ở trong ba lô .
“Tớ uống Vitamin.” Chúc Liên Nhất gạt tay , tự mò mẫm trong ba lô.
Trong ba lô chỉ hai chai nước, cộng thêm chai tay Tống Tư Dã là ba chai. Chúc Liên Nhất như ý lấy chai Vitamin, chai nước hòa tan vitamin C còn thuộc về Lâm Anh Đào.
Rõ ràng Tống Tư Dã cố tình trêu cô.
Chờ nửa tiếng, Chúc Liên Nhất dẫn đầu, kéo Lâm Anh Đào ghế ngoài cùng. Tống Tư Dã bên cạnh họ, mặt cắt còn giọt máu.
“Đừng nhát gan thế chứ?” Chúc Liên Nhất nắm tay Lâm Anh Đào, cảm nhận làn gió thổi mặt.
Tống Tư Dã răng va lập cập: “Không thể.”
“Đồ vô dụng.” Lâm Anh Đào véo mạnh đùi .
Theo tiếng loa phát thanh, tàu cướp biển bắt đầu lắc lư chậm rãi, cho đến khi lên đến chỗ cao nhất, Chúc Liên Nhất nheo mắt, tận hưởng cảm giác mất trọng lượng mạnh mẽ.
Lâm Anh Đào siết c.h.ặ.t t.a.y cô, sang cô theo.
Thấy Chúc Liên Nhất vui vẻ, cô cũng vui.
Chẳng ai quan tâm Tống Tư Dã sống c.h.ế.t , bám chặt thanh chắn, mặt tái mét.
Xuống khỏi tàu cướp biển, Chúc Liên Nhất tháo dây buộc tóc lỏng lẻo, gãi gãi tóc, phấn khích nhảy vài vòng tại chỗ.
Một chữ thôi: Sướng!
Chân Tống Tư Dã run lẩy bẩy, vẫy tay, giọng lạc : “Tớ chơi nữa các tổ tông? Tớ tìm em chơi Ngựa gỗ xoay đây, thật trong lòng tớ là một nàng công chúa nhỏ…”
Lâm Anh Đào cũng phấn khích kém, cô vung tay, hào sảng : “Cút xa chút .” Sau đó, cô sang hỏi Chúc Liên Nhất:
“Tiếp theo chúng ?”
“Cái! Búa! Lớn!”
Vì nhiều xếp hàng, cả buổi sáng họ chỉ chơi ba trò, nhưng vẫn mệt rã rời, tìm một quán ăn xuống.
“Ăn đại gì đó, đói lắm.” Chúc Liên Nhất cầm thực đơn lên, lướt qua, ngón tay nhẹ nhàng chỉ một món: “Tớ ăn cái .”
Gói combo rẻ nhất trong thực đơn.
Lâm Anh Đào khoa trương : “Tớ đói quá, còn nóng nữa.”
Chúc Liên Nhất lấy quạt mini ở trong túi quạt cho cô bôi thêm chút kem chống nắng, soi gương chỉnh trang .
Lâm Anh Đào trang điểm, cũng lấy hộp phấn dặm .
Chúc Liên Nhất thoa đều kem chống nắng, hỏi: “Buổi chiều chơi gì?”
“Nhà ma thì ? hình như lập đội bốn .”
Chúc Liên Nhất đang lau tay thì khựng , một lúc : “Gọi thêm một dẫn dầu?”
“Được thôi, định gọi ai?”
Chúc Liên Nhất cầm điện thoại lên: “Bạn cùng bàn của tớ.”
“Hay đấy, khai thật .” Lâm Anh Đào nhào tới cù lét cô.
Chúc Liên Nhất sợ nhột, cô khúc khích né tay Lâm Anh Đào: “Thần oan.”
Tạ Minh Thành lập tức đồng ý và còn rủ thêm một nữa - Nghiêm Lập Văn.
Anh thêm: Là thằng bạn ăn cơm xong đến tìm đó.
Chúc Liên Nhất nhớ , chính là trai suýt nữa xô ngã Tạ Minh Thành.
Tạ Minh Thành: Đè là ?
Liên Nhất: Thì đè đúng nghĩa đen luôn, hì hì.
“Nhà ma ở nhỉ?”
Sau khi nghỉ ngơi, Chúc Liên Nhất và Lâm Anh Đào đến nhà ma, họ hẹn gặp ở cổng.
Nắng chiều rực rỡ và gay gắt chiếu xuống. Chúc Liên Nhất và Lâm Anh Đào đến gần khu vực nhà ma, nhưng thấy Tạ Minh Thành và Nghiêm Lập Văn .
Xung quanh đông qua , học sinh từ các trường khác mặc đồng phục, khoác tay ngang qua họ.
Chúc Liên Nhất cúi đầu nhắn tin hỏi Tạ Minh Thành đến . Ngay đó, trán cô ai đó búng một cái.
Chúc Liên Nhất ôm trán ngẩng lên, chạm mắt với Tạ Minh Thành. Anh cúi , ánh mắt lấp lánh, mang theo chút ý . Hôm nay vẫn mặc áo phông đen, nhưng đổi sang một chiếc quần jean rằn ri sẫm màu, trông ngầu hơn hẳn, nhan sắc như lên một tầm cao mới.
Chúc Liên Nhất bỗng thấy hợp để đeo khuyên tai, chắc chắn sẽ trai.
“Sao ngây ngốc .” Tạ Minh Thành thẳng , trêu chọc cô.
Chúc Liên Nhất trợn tròn mắt: “Mau xếp hàng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/gon-song/chuong-7-nha-ma.html.]
Tạ Minh Thành bất lực cô đuổi xếp hàng. Chỉ Lâm Anh Đào đang hóng hớt bên cạnh, thấy má Chúc Liên Nhất ửng hồng.
Sau đó cô đầu, bắt gặp ánh mắt khó tả của bạn Tạ Minh Thành.
Chàng trai cao lớn, mặc một chiếc áo phông màu hồng lòe loẹt. Đối mặt với cô , khẳng định: “Cậu cũng thấy rắc cẩu lương đúng ?”
“Hơi .” Lâm Anh Đào bật , mắt cong cong.
Trong khoảnh khắc , Nghiêm Lập Văn cảm thấy cũng đang yêu.
Chủ đề của nhà ma là “Đại chiến thây ma”. Nơi họ bước là nơi thây ma thích tấn công nhất. Nhiệm vụ là lập một đội bốn , tìm đạo cụ đặc biệt để tiêu diệt thây ma. Trong quá trình nhiệm vụ, chú ý né tránh các đợt tấn công của thây ma.
Thứ tự như : Tạ Minh Thành đầu, Chúc Liên Nhất bám , tiếp đến là Lâm Anh Đào, Nghiêm Lập Văn cuối.
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cửa mở , mắt là bóng tối mịt mù thấy điểm dừng. Lối ban đầu hẹp, cả nhóm xếp thành một hàng bước . Nhân viên hóa trang thành thây ma chân thực chúc họ may mắn biến mất trong bóng tối.
Chúc Liên Nhất sợ phấn khích, cô quáng gà nhẹ, lúc thể thấy rõ thứ, chỉ thể cúi đầu chú ý đến bước chân.
Đi qua con đường nhỏ đó, tầm rộng hơn, ít nhất cả bốn còn chen chúc . Chúc Liên Nhất thò đầu từ lưng Tạ Minh Thành, quan sát xung quanh ánh sáng đỏ mờ ảo.
Nơi trông như một con phố, xung quanh những “ngôi nhà” - giống như vài tấm ván ghép . Trên mặt đất và các ngôi nhà đều dính đầy chất nhầy màu xanh lá phát sáng, thỉnh thoảng còn thấy vài mẩu xương vương vãi đất.
“Sơ sài thật đấy.” Chúc Liên Nhất càu nhàu một câu bất ngờ trượt chân, suýt thì ngã, Tạ Minh Thành ở bên cạnh đưa tay đỡ lấy cô.
“Nắm lấy .” Tạ Minh Thành chìa tay .
Bàn tay xương xẩu rõ ràng hiện mặt cô, ánh đèn xung quanh nhuộm đỏ, nhưng vẫn toát lên vẻ ấm áp và mạnh mẽ.
Chúc Liên Nhất cẩn thận nắm lấy tay , trong ánh sáng mờ ảo, ai thấy vành tai cô đỏ ửng lên.
Nghiêm Lập Văn chứng kiến bộ quá trình, nghiêm túc với Lâm Anh Đào: “Nếu sợ thì cũng thể nắm lấy .”
Lâm Anh Đào chọn nắm lấy vạt áo .
NHAL
Chúc Liên Nhất theo Tạ Minh Thành, từ từ về phía . Nhiệt độ truyền từ lòng bàn tay , khô ráo và ấm áp, dù trong gian tối tăm vẫn mang cảm giác an .
Đi một đoạn, Chúc Liên Nhất thấy phía im ắng, cô nắm tay Tạ Minh Thành đầu , phía một bóng .
“Tạ Minh Thành.” Chúc Liên Nhất run run : “Anh Đào biến mất .”
“Chắc là lạc, , cô cùng Nghiêm Lập Văn mà.” Tạ Minh Thành trấn an cảm nhận cô đang run rẩy, buồn hỏi: “Sao run?”
“… thấy tiếng động.” Chúc Liên Nhất bám chặt lấy , cả sắp dán chặt .
Trong ánh sáng đỏ mờ ảo, tiếng sột soạt vang lên giống như âm thanh nhai thức ăn, giống như tiếng lạnh lẽo.
Ngay đó, ánh đèn chợt tắt, xung quanh chìm trong bóng tối. Một cơ thể vặn vẹo nhanh chóng lao về phía họ, dính đầy những giọt chất lỏng xanh lá phát sáng, ngừng nhỏ xuống.
“C.h.ế.t tiệt!” Chúc Liên Nhất hét lên, nhưng vẫn ở mức thể chấp nhận . Cô im, mắt dán chặt con thây ma đó, hỏi: “Tiếp theo gì đây?”
“…Chạy thôi.” Tạ Minh Thành nắm lấy cổ tay cô, kéo cô chạy về hướng khác.
Chúc Liên Nhất kéo , sắp theo kịp nữa, cô thở hổn hển: “Từ, từ từ thôi!”
Nghe , Tạ Minh Thành giảm tốc độ một chút, vẫn quên trêu cô: “Lúc nãy ngây đấy gì, đồ ngốc.”
“ tò mò quá, những chất lỏng chúng là gì? Máu của chúng ?”
“Khó lắm, lát nữa tìm manh mối xem .”
Cả hai đẩy cửa một căn phòng để trốn . Căn phòng trông rách nát, vài cái tủ, một chiếc giường cũ kỹ, và một cái bàn gỗ thiếu tay thiếu chân. Trên bàn vài chai rượu rỗng, sàn vương vãi vài đầu t.h.u.ố.c lá.
“Ghê quá.” Trong đầu Chúc Liên Nhất hiện lên hình ảnh một gã say rượu đang ngậm điếu thuốc.
Tạ Minh Thành đồng tình: “Ghê thật.”
“…Tìm manh mối .”
Chúc Liên Nhất mở vài cái tủ, tìm thấy một tờ giấy bên trong, giấy vài lỗ thủng, trông như tàn t.h.u.ố.c lá cháy.
Chúc Liên Nhất cằn nhằn nội dung giấy.
“Này, tự ý xông nhà khác… là đúng .”
Vừa dứt lời, gầm giường vang lên âm thanh dữ dội, kèm theo tiếng “ực ực ực”.
“Trời đất!” Chúc Liên Nhất hét lên, tay chân luống cuống bám lấy Tạ Minh Thành.
Tạ Minh Thành lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo cô lưng .
Một con thây ma bò khỏi gầm giường. Hai mắt nó rỉ máu, đồng tử trống rỗng, bò bằng tứ chi, cũng dính chất lỏng xanh lá phát sáng, khi di chuyển thì phát âm thanh nhớp nháp.
Chúc Liên Nhất cúi xuống nhặt một chai rượu, thò đầu từ lưng Tạ Minh Thành, “xoẹt” một cái, chĩa chai rượu về phía con thây ma đang bò đất.
Con thây ma chằm chằm chai rượu trong tay cô, phản ứng càng dữ dội, gần như thẳng lên.
“Cảm giác nó cái chai .” Tạ Minh Thành trầm ngâm.
Như hiểu lời , con thây ma ngừng , cứng ngắc đầu Tạ Minh Thành, bất động chằm chằm .
“Có vẻ đúng là , đưa cho nó .” Chúc Liên Nhất nhét chai rượu tay Tạ Minh Thành.
Tạ Minh Thành: “?” Đưa cho gì?
Anh cúi , đặt chai rượu mặt con thây ma.
Chúc Liên Nhất đột ngột : “Có vẻ như nó thể rời khỏi gầm giường.”
Con thây ma ôm chai rượu lòng, như thể nhặt một món bảo vật. Nó mở nắp chai rượu, giơ lên, úp miệng chai xuống .
Từ trong chai rượu nhỏ xuống vài giọt chất lỏng, rơi nó, phát tiếng “xèo xèo”.
“Aaa!” Con thây ma hét lên, âm thanh khàn đục và ồn ào.
Những chất lỏng màu xanh lá phát sáng đó khi tiếp xúc với chất lỏng trong chai rượu liền mất ánh sáng, con thây ma vặn vẹo vài cái mặt đất động đậy nữa.
Chúc Liên Nhất và Tạ Minh Thành đều bất ngờ, im lặng chằm chằm con thây ma đang bất động mặt đất.
Chúc Liên Nhất chắc chắn hỏi: “Đây là… c.h.ế.t ?”
“Chắc là .” Tạ Minh Thành gật đầu.
“Đơn giản quá , thành nhiệm vụ ?” Chúc Liên Nhất ôm lấy những chai rượu còn mặt đất: “Cần mang bao nhiêu ngoài?”
“Mang hết .” Tạ Minh Thành lấy vài chai rượu ở trong lòng cô: “Đi thôi.”
Không từ phát tiếng “tinh”, giọng máy móc vô cảm chúc mừng: “Chúc mừng chơi thành nhiệm vụ, giải cứu đồng đội.”