Ngựa trắng, giáp bạc, dáng  thẳng tắp như thương.
 
Thiếu niên kiếm mày mắt sáng cúi  xuống, mỉm  chìa tay về phía .
 
Nụ  , má trái còn ẩn hiện một lúm đồng tiền.
 
“Thanh Thanh,  đến đón nàng .”
 
Ta đột ngột bật dậy,  rơi loảng xoảng chén đĩa  mặt.
 
Là Lục Xuyên!
 
Là Lục Xuyên mười bảy tuổi!
 
Trong ánh mắt kinh ngạc ngờ vực của đám khách khứa,  thẹn thùng vươn tay về phía .
 
“Lục Xuyên,  đến .”
 
Từng mảng hắc ám ập đến nuốt chửng , bên tai vang lên một tràng kinh hô hỗn loạn.
 
“Lão phu nhân, lão phu nhân   chứ!”
 
“Nương, nương   !”
 
“Đại phu, mau gọi đại phu đến!”
 
4
 
Đại nhi tử    sai.
 
Trong thiên hạ , e rằng chẳng  ai may mắn hơn , bởi ai  thể ngờ,    cơ hội sống  một  nữa?
 
Ta soi gương ngắm tới ngắm lui, thế nào cũng thấy  đủ.
 
Một thiếu nữ mười sáu tuổi, chẳng cần son phấn mà còn tươi tắn hơn cả hoa xuân.
 
Mắt sáng, tai thính.
 
Một cái nhảy  thể cao tới ba thước, chạy nhanh như thỏ.
 
Ta nhéo cánh tay gọn chắc của , càng  càng  lòng với chính bản  tuổi mười sáu.
 
Thể lực dồi dào thế , chi bằng thử đánh hai bộ quyền xem ?
 
Gả cho Tạ Thời An hơn bốn mươi năm,   quên mất  cũng từng  chút quyền cước.
 
“Thanh Nhi! Lại nghịch ngợm nữa !”
 
“Nữ nhi nhà  chẳng  lấy một chút dáng vẻ nên  của nữ nhi gia!”
 
Ta đang luyện quyền giữa sân, mồ hôi ướt đẫm, thì nương vội vàng cầm khăn bước tới.
 
Ta nhào cả   lòng bà:
 
“Nương!”
 
“Con đói , trưa nay  ăn gà ! Còn  ăn thêm móng dê nữa!”
 
Răng lợi còn , dĩ nhiên là  ăn mấy món khó nhai mới đáng.
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Bà giơ tay gõ bốp lên đầu :
 
“Ăn ăn ăn, chỉ  ăn thôi!”
 
“Lục Xuyên và Tạ Thời An tới , cả hai đều dẫn bà mối đến cầu hôn!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/got-sach-long-ta/2.html.]
“Mau! Mau theo    y phục!”
 
Dứt lời, bà hấp tấp kéo  .
 
5
 
Một cái kéo tay  cũng lôi suy nghĩ  về hơn bốn mươi năm .
 
Ta, Lục Xuyên và Tạ Thời An, ba  vốn quen  từ nhỏ.
 
Phụ  Lục Xuyên là võ tướng lục phẩm, phụ  Tạ Thời An là Thái Thường Tự thất phẩm, còn phụ   là ngự y thất phẩm ở Thái Y Viện.
 
Ba nhà đều chỉ là tiểu quan trong kinh thành, cùng ở hẻm Hoè Hoa phía tây kinh.
 
Tính tình Lục Xuyên hào sảng rực rỡ, còn Tạ Thời An thì cô tịch lầm lì, hai  vốn chẳng hợp .
 
Thế nhưng  cùng đem lòng thích .
 
Lục Xuyên thường mang cho  thỏ rừng, chim sẻ mà  săn .
 
Tạ Thời An thì đưa  bản cổ tịch  chép tay.
 
Lục Xuyên dắt  cưỡi ngựa, leo núi.
 
Tạ Thời An  giúp  chép bài vở, ứng phó phụ .
 
 so với sự u uất nặng nề của Tạ Thời An,  thích ở bên Lục Xuyên hơn.
 
Lục Xuyên  ngày nào cũng khuyên   hiền lương thục đức.
 
Không vì  lười học mà chạy  tố cáo với phụ .
 
Càng  nhân danh “vì  cho ” mà ép   những việc  ghét bỏ.
 
Sau khi  nhận lời cầu hôn của Lục Xuyên, Tạ Thời An liền cắt đứt giao hảo.
 
Dù  chạm mặt  phố,  cũng lập tức tránh ánh mắt, giả vờ như  quen.
 
Cho đến  đó, ba nhà cùng  dâng hương ở núi Thanh Vân, gặp  sơn tặc chặn đường.
 
Lục Xuyên một  dẫn dụ bọn cướp, cuối cùng  loạn đ.a.o c.h.é.m c.h.ế.t.
 
Tạ Thời An kéo  bỏ chạy, trốn trong một sơn động hẻo lánh suốt hai ngày.
 
Mãi đến khi phụ   dẫn quan binh tìm thấy.
 
Khi   phát hiện,  y phục xộc xệch,  trong vòng tay Tạ Thời An.
 
Hắn   lên cơn sốt cao, để cứu   chỉ  thể dùng   truyền nhiệt hạ sốt.
 
Sau khi tang lễ của Lục Xuyên kết thúc, nhà  và nhà Tạ gia vội vã cử hành hôn lễ.
 
6
 
Ta thu  nỗi nhớ thương Lục Xuyên, khô cạn nước mắt,  thê tử Tạ Thời An.
 
Trước khi thành , nương  ân cần dặn dò:
 
“Lục Xuyên là đứa trẻ , nhưng    .”
 
“Tạ Thời An đối với con một lòng chân thành, con nên buông bỏ Lục Xuyên,  thê tử  cho .”
 
  nào ngờ, kẻ  buông bỏ  Lục Xuyên  chính là Tạ Thời An.
 
Sau khi cưới,  tìm cách xóa sạch  dấu vết mà Lục Xuyên để  trong .