“N.g.ự.c   gì  vết sẹo,  ngươi dám bịa đặt hãm hại ?”
 
“Ngươi với Lục gia  hàng xóm mười năm, tại    cướp thê tử của Lục Xuyên, còn bôi nhọ trong sạch của ?”
 
“Ngươi còn tự xưng là   sách, thế mà   chuyện bất nhân bất nghĩa, trơ trẽn vô liêm sỉ thế , sách ngươi học chắc cho chó gặm hết !”
 
Ta  dứt lời, hàng xóm láng giềng lập tức im lặng, mấy chục đôi mắt đồng loạt đổ dồn về phía .
 
Tạ Thời An liền nặn  một nụ  thê lương, cúi mắt, hàng mi run rẩy:
 
“Thanh Thanh, là    với nàng.”
 
“Ta…   nên đáp  nàng…”
 
“ chính vì  coi Lục Xuyên như  , mới  nỡ để    che mắt.”
 
“Hơn nữa, hơn nữa, nếu lỡ nàng mang thai cốt nhục của , mà   giả vờ  , đến khi việc bại lộ,   muôn  c.h.ế.t cũng  chuộc nổi tội!”
 
Một màn  lóc đau thương của , gần như khiến tất cả   tin là thật.
 
Ngay cả , cũng suýt hoài nghi, ba ngày  liệu    thật sự cùng  xuân phong một độ.
 
Tên tiện nhân , diễn giỏi như thế,     gánh hát mà hát kịch  cho !
 
21
 
Lúc , Lục Xuyên  tỉnh , bật  dậy như cá chép hóa rồng, suýt nữa dọa phụ   c.h.ế.t khiếp.
 
Hắn  lên,  nổi giận,  đánh , chỉ bình tĩnh  chằm chằm Tạ Thời An:
 
“Tạ Thời An, ngươi  dám báo quan ?”
 
Lục Xuyên… tin .
 
Dù Tạ Thời An  năng đầy chắc chắn, đến phụ mẫu  cũng  nửa tin nửa ngờ,  vẫn tin .
 
Đây chính là điều mà Tạ Thời An vĩnh viễn  thể so  với Lục Xuyên.
 
Hắn  từng tin .
 
Không tin  từng  thật lòng  thê tử , sống một đời yên .
 
Không tin  và Lục Xuyên trong sạch.
 
Tạ Thời An .
 
Nụ  thoáng hiện nơi khóe môi, trong mắt  là ánh  “chắc chắn   ”.
 
“Được, lẽ  nên báo quan, để quan phủ phán định.”
 
Hắn thờ ơ liếc  một cái,  gần như lập tức hiểu  ánh mắt đó.
 
Một khi  quan phủ  chứng, hôn sự giữa  và Lục Xuyên sẽ  còn khả năng.
 
 Lục gia vốn là quan , sẽ  bao giờ chấp nhận một tức phụ mang tiếng nhơ nhuốc.
 
Mẫu   nắm c.h.ặ.t t.a.y , đốt ngón tay trắng bệch:
 
“Thanh Nhi, con… , …”
 
“Chúng   thể báo quan  …”
 
Mẫu   càng hoảng sợ, Tạ Thời An càng đắc ý.
 
Hắn thẳng lưng, lớn tiếng hô:
 
“Chuyện  quan hệ trọng đại, tất  báo quan, để trả  sự trong sạch cho Tạ mỗ!”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/got-sach-long-ta/8.html.]
Mẫu   với gương mặt âm trầm như quỷ,  tới bên cạnh:
 
“Nữ nhân thất tiết  hôn nhân,  thể  tông phụ của Tạ gia.”
 
“ con    sẽ chịu trách nhiệm, thì Diệp Thanh Thanh chỉ  thể bước  cửa  .”
 
22
 
Tính theo thời gian,  lẽ  vốn  nên gặp  Tạ mẫu.
 
Bà  cổ hủ, coi trọng nhất là trinh tiết nữ nhân.
 
Ngày xưa gả   cửa, một vạn  bà  cũng  đồng ý.
 
  và Tạ Thời An  ôm   mặt bao ,  cưới  thì danh tiếng  sẽ tổn hại.
 
Sau khi  cửa, bà  tìm trăm phương ngàn kế giày vò .
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
Mỗi ngày canh ba sáng   thỉnh an, ngay cả ghế cũng  cho , bắt   ngoài sân suốt hai canh giờ.
 
Mà bà  ghét nhất là thấy Tạ Thời An đối  với .
 
Trang sức vàng bạc  thưởng cho , bà  sẽ kiếm cớ lấy .
 
Ngày hôm , những món  liền xuất hiện   mấy phòng  vốn chẳng hòa thuận với .
 
Nếu Tạ Thời An ở  phòng  nhiều đêm, bà  sẽ sốt ruột tìm thêm  mới cho .
 
Nói đến đây, thật   nên cảm ơn bà . Nhờ  mà  tránh   ít khổ sở.
 
Ngược , mẫu  Lục Xuyên,  khi  c.h.ế.t vì cứu ,   từng trách  nửa lời.
 
Thậm chí còn nhiều  gửi thiệp sang Tạ phủ,   đến thăm .
 
Chỉ tiếc những thiệp  đều   của Tạ Thời An chặn ,  một tờ nào lọt  tay .
 
“Đùng! Đùng! Đùng!”
 
Tiếng trống vang dội, kéo  thoát khỏi hồi ức.
 
Đã tới nha môn Kinh Triệu phủ.
 
Người gõ trống, chính là Lục Xuyên.
 
Hắn tố cáo Tạ Thời An bịa đặt, bôi nhọ hôn thê ,  nhục thanh danh , hủy hoại danh dự .
 
Trước nha môn mỗi ngày đều  nhiều kẻ nhàn rỗi tụ tập xem náo nhiệt.
 
Thấy   đánh trống kêu oan,  là chuyện nam nữ ái , lập tức kéo bè kéo bạn, vây kín nha môn ba vòng trong ba vòng ngoài.
 
Tạ Thời An là tú tài, Lục Xuyên là võ cử nhân,  cũng là tiểu thư quan gia đường hoàng.
 
Vụ án , lập tức  coi trọng.
 
23
 
Tri phủ Kinh Triệu vốn nổi tiếng thanh liêm.
 
Nghe xong lời khai của chúng , đôi mắt hẹp dài lóe sáng.
 
Ông  lộ vẻ chán ghét, liếc Tạ Thời An một cái:
 
“Ngươi  hôm , quả thật là Diệp Thanh Thanh tự lao  lòng ngươi?”
 
“Vậy  hỏi ngươi, nàng  phòng ngươi lúc nào? Mặc quần áo gì? Nói những gì?”
 
“Ngươi tự xưng quân tử, nửa đêm  một cô nương  đính hôn,  say rượu đến phòng ngươi,  ngươi  đưa nàng về?”