Hà Biển - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-12-17 23:36:01
Lượt xem: 46
1.
sinh ở một thị trấn nhỏ, bố qua đời khi còn chuyện gì. Nghe hàng xóm xung quanh kể , ông là nạn nhân của một vụ án mạng.
Đầu của ông cánh mà bay. Hiện trường bất kỳ manh mối nào, cảnh sát rà soát tất cả những mà bố quen nhưng vẫn manh mối.
Vụ án cứ thế trở thành một “án treo” ở địa phương, mỗi cảnh sát già nghỉ hưu đều dặn dò những cảnh sát mới đến ghi nhớ vụ án .
Mẹ chờ đợi mấy năm kết quả, cuối cùng cũng từ bỏ hy vọng. Mẹ mang t.h.i t.h.ể đầu hỏa táng, chôn cất, dẫn đến thành phố lân cận để sinh sống.
Chúng mua một căn nhà cũ kỹ, cửa của khu tập thể tháo dỡ, tường dán đầy quảng cáo vặt, cầu thang tối tăm ánh sáng.
Sau , căn hộ đối diện cũng bán, một thời gian sửa sang thì một phụ nữ độc chuyển đến, gọi cô là dì Vương.
Dì Vương khác hẳn những phụ nữ khác.
Bà buôn chuyện, cũng thích lang thang. Mỗi ngày chỉ là ngoài mua thức ăn, về nhà nấu cơm, chiều tối dắt ch.ó dạo. Lối sống quy củ.
Chiều tối, một đám nhóc con chúng túm tụm chơi đá, dì Vương chỉ lặng lẽ ghế chúng chơi, con ch.ó già phục chân bà thở phì phò.
Một buổi tối, dì Vương xách một cái túi vải nhỏ, vẫn ở chỗ quen thuộc chúng chơi. Một lúc , bà thò tay túi vải lấy một nắm kẹo mút lớn.
Bà gọi chúng : "Các cháu ơi, đây ăn kẹo nào."
Ai cũng , kẹo mút là thứ chúng thích nhất lúc bấy giờ! Bố thường lo chúng sâu răng nên hạn chế ăn, một tháng ăn hai là may mắn lắm .
Chúng lập tức chạy ùa đến chỗ dì Vương. Bà hiền từ chúng xếp thành hàng, từng đứa một nhận kẹo từ tay bà .
Đến lượt , bà đưa tay xoa đầu .
"Đứa nhỏ trông thật tuấn tú, là một đứa bé ngoan. Dì Vương thích cháu, cho cháu hai cái ."
Kể từ đó, mỗi dì Vương đó, bà đều xách theo một túi vải đựng đồ ăn vặt chia cho chúng .
Và , nào cũng hai phần.
Mẹ là y tá, thường xuyên trực ca đêm nhà. Một đêm nọ, đột nhiên đau bụng quằn quại, ngừng rên rỉ lớn tiếng trong nhà.
Tòa nhà cũ cách âm kém, tiếng động lọt sang nhà dì Vương đối diện. Bà cảm thấy chuyện nên vội vàng đến nhà gõ cửa đưa , đứa trẻ đang tái mét mặt mày, mồ hôi đầm đìa vì đau, đến bệnh viện nơi việc.
viêm ruột thừa cấp tính, nhờ đưa đến bệnh viện kịp thời nên nguy hiểm đến tính mạng.
Mẹ ơn dì Vương. Sau khi khỏi bệnh, bếp mời dì Vương sang nhà ăn cơm, còn tặng bà một chiếc khăn quàng cổ bằng len lông cừu do chính tay đan.
Dì Vương nhận, bà ghế, ánh mắt nhân từ : " thấy đứa nhỏ hợp mắt, cũng con cái, cứ để con trai cô con nuôi ."
Mẹ vội đẩy đầu một cái: "Ngẩn đó gì, mau gọi nuôi ."
"Mẹ nuôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ha-bien/chuong-1.html.]
"Ừ."
Từ đó gia đình chúng và gia đình nuôi trở nên thiết. Những lúc nhà, bà thường đưa sang nhà nuôi nhờ bà chăm sóc.
Trong nhà bà một bể cá lớn, bên trong cá, chỉ vài cục đá, đó bám đầy những thứ màu trắng li ti.
từng tò mò hỏi nuôi đó là thứ gì. Mẹ nuôi hiền lành xoa đầu : "Đây là hà biển."
Hà biển.
xuyên qua thành bể cá. Chúng giống như vỏ sò, nhúc nhích cũng sủi bọt khí, cứ như thể chúng là một khối với tảng đá, thấy màu sắc thật của đá.
"Nuôi nó gì ạ?" khó hiểu hỏi.
Mẹ nuôi : "Không vì cả, chỉ là tiện tay nuôi thôi."
Rõ ràng bà thật, nhưng cũng quá hứng thú.
Mẹ nuôi đối xử với , . Bà thường xuyên mua giày thể thao, quần áo, đồ ăn, máy chơi game cho . Thực sự nuôi như con ruột. Bà luôn hiểu rõ sở thích của , những thứ mua cho đều là những thứ yêu thích.
thái độ của nuôi đối với thì luôn lạnh nhạt. Không đúng, trừ , bà đối với ai cũng lạnh nhạt như .
2.
Chớp mắt nghiệp cấp ba, học đại học ở tỉnh ngoài, mỗi năm chỉ về nhà dịp nghỉ đông và nghỉ hè.
Kỳ nghỉ hè, về đến nhà thì thấy ai, ca . Thế là đặt hành lý xuống và sang gõ cửa nhà nuôi đối diện.
"Mẹ nuoi, con về !" gõ cửa gọi.
Bên trong im lặng một lúc lâu.
"Mẹ nuôi, nhà ạ?" đồng hồ, đây là thời gian nuôi chợ, rốt cuộc bà ?
đang định gọi điện hỏi thăm thì cửa mở .
"Ai đấy?" Một đàn ông nồng nặc mùi rượu nghiêng ngả dựa khung cửa, nheo mắt đ.á.n.h giá một lượt, cộc cằn hỏi.
"Chú là ai?" giật : "Đây nhà dì Vương ?"
"Con trai!" đang thì nuôi về, bà ở cầu thang gọi .
"Mẹ nuôi!" mừng rỡ vội vàng tới, một cánh tay ôm lấy vai bà .
"Con về ! Con nhớ c.h.ế.t mất. Mẹ ? Còn đàn ông là ai?"
Mẹ nuôi vỗ tay : "Đây là bạn đời mới mà tìm."