Trong cuộc trò chuyện giữa họ,  và Thần Ẩn cuối cùng  ghép  mảnh ghép cuối cùng.
...
Trăm năm .
Vào một đêm xuân dịu dàng.
Phủ Ô Tổng quản rực sáng ánh đèn, lối   của tòa đại trạch  canh giữ chặt chẽ, đến một con ruồi cũng  bay lọt .
Gia nhân cầm đuốc, lùng sục khắp sân.
Cuối cùng, họ tập trung  tòa lầu nơi các thiếu nữ ở – Phương Hoa Hiên.
Các thiếu nữ trong trang phục ngủ trắng tinh  kéo  khỏi giấc mộng. Họ run rẩy, những vết thương   lộ rõ  ánh lửa, chằng chịt và ghê rợn.
Vết thương cũ  lành, vết thương mới  chồng chất, những lớp vảy khô mãi mãi  thể bong hết.
Lúc  cả mạng cũng khó giữ.
"Ai  trộm? Giao  đây,  sẽ tha c.h.ế.t cho kẻ đó."
"Nếu  , tất cả các ngươi tuyệt đối  sống nổi!"
Ô công công   ghế mây tử đằng, rít một  thuốc. Giọng  lão  the thé.
Khói lượn lờ xung quanh, những nếp nhăn  gương mặt gầy gò của lão  trông như các dãy núi chồng chất.
Đôi mắt sắc bén như hai đốm lửa ma trơi ẩn trong màn sương núi.
Sau một  im lặng c.h.ế.t chóc.
Một thiếu nữ với khuôn mặt xinh , lông mày cong như liễu u buồn bước : "Là ."
Đôi mắt Ô công công lướt qua cơ thể nàng : "Ngươi trộm cái gì?"
Lão   tin nên  thử.
"Kim đan." Thẩm Tử Nhân đối diện với lão : "Là   lấy trộm kim đan của công công!"
Khuôn mặt Lão thái giám biến sắc. Nàng   trả lời đúng.
Thứ  trộm chính là kim đan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ha-tat-ha-tat/chuong-15.html.]
Ba mươi năm tìm kiếm, cuối cùng mới   một cây huyết linh chi để luyện thành viên kim đan duy nhất!
Lão  còn bao nhiêu  ba mươi năm nữa để chờ?
Thẩm Tử Nhân  kim đan   trong bụng nàng .
Lão thái giám  lệnh gia đinh đánh nàng  một trận đến mức gần chết,  đó mổ sống bụng nàng  ngay tại chỗ!
 bên trong chỉ  nửa bát thạch đen.
Cảnh tượng đẫm m.á.u thê thảm khiến các thiếu nữ hét lên và  nức nở.
Không tìm thấy kim đan, chẳng lẽ   tiêu hóa?
Ánh mắt Ô công công lướt qua từng gương mặt, cuối cùng dừng   Thẩm Thiên Thiên, lúc đó chỉ mới mười hai tuổi.
Lão  hỏi: "Ngươi là   của nàng ?"
Nàng  đáp: "Ta  hổ thẹn khi  một tỷ tỷ như ."
Thu Vũ Miên Miên
Lão  hỏi: "Ồ?"
Nàng  đáp: "Thẩm Tử Nhân   ơn lòng  của công công. Công công mua tỷ  chúng , để chúng   cơm ăn,  áo mặc."
"Không còn  sống khổ sở trong lò gạch dột nát. Chúng  nên  ơn công công."
"Thẩm Tử Nhân  chỉ   ơn, mà còn ăn trộm đồ của công công."
"Hơn nữa còn  g.i.ế.c công công."
"Nàng   xứng  tỷ tỷ !"
Giọng nàng  non nớt, khuôn mặt ngây thơ.
Thi thể tỷ tỷ  ngay  chân nàng .
Thẩm Thiên Thiên  rơi một giọt nước mắt nào.
...
Thẩm Thiên Thiên  rơi một giọt nước mắt.
Biểu cảm nàng  lạnh nhạt, như thể  c.h.ế.t  chân chẳng liên quan gì đến nàng .