**Phần 11:**
 
"Thẩm Hạc,     cho em ?"
 
Thẩm Hạc  ngượng ngùng, "Thứ nhất là sợ em  chấp nhận , thứ hai là,"   Tạ Du, "Anh   cho ."
 
Tạ Du hiếm khi  chút lúng túng: " là một    trai tuyệt thế, giờ  biến thành một cô gái,   nghĩ  cách xuất hiện  mặt em thế nào, thật sự sợ hủy hoại danh tiếng cả đời của ."
 
"   lấy chiếc nhẫn,   đặt một chiếc nhẫn ở cửa hàng đó,"    , cúi đầu che giấu sự thất vọng, chỉ thở dài, "Chỉ là  kịp tặng thì  xảy  chuyện."
 
Thẩm Hạc lập tức như con mèo xù lông, chắn  mặt : "Tạ Du, mặc dù , A Nguyện bây giờ là vợ , hơn nữa  bây giờ  thành phụ nữ, giữa hai   thể  chuyện gì, vì  đừng  ý đồ gì với vợ ."
 
Tạ Du  nửa miệng: "Ai  con gái  thể ở bên con gái? Anh yên tâm,  sẽ coi đứa bé như con ruột của , dù  chúng  sống gần ,  cho phép  thường xuyên đến thăm con."
 
"Không ,   đồng ý,  và A Nguyện sắp kết hôn ,   thể mời  uống rượu cưới, nếu   thì   thể để   phù dâu."
 
"Ồ, hai  còn  kết hôn ? Có  đang đợi  ? Vì Tiểu Nguyện Nguyện,   thể để con gọi  là bố."
 
"Nếu  , ba chúng  sống cùng  còn hơn  thứ."
 
: "..."
 
 bỗng  cảm giác   thời thơ ấu, Tạ Du nổi tiếng là độc miệng, còn Thẩm Hạc thì nổi tiếng là sĩ diện.
 
Nên khi họ gặp  là như  hỏa đụng  trái đất. Dù  động thủ nhưng miệng lưỡi  ai chịu ai.
**Phần 12:**
 
 lúc  cảm thấy vô cùng lúng túng, cửa chính bỗng mở toang, một  phụ nữ quý phái bước , bà tháo kính râm, ánh mắt sắc lạnh ngay lập tức    bên cạnh .
 
"Mẹ? Mẹ đến đây  gì?"
 
"Thẩm Hạc,    con cặp kè với  phụ nữ khác?"
 
Thẩm Hạc lập tức biến thành con chim cút yên lặng, ôm   lòng, cố gắng thu nhỏ sự hiện diện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hac-nguyen-tuong-niem/chuong-11-12.html.]
 
Mẹ Thẩm  thấy  phụ nữ xinh  lạnh lùng   ghế, ánh mắt bà lóe lên sự kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng lạnh lùng .
 
"Là cô  cùng con trai   dạo phố nửa đêm?"
 
"Cô gái, cô xinh  thế   tìm   đàn ông  ? Sao    thứ ba?"
 
 và Thẩm Hạc định giải thích, nhưng Tạ Du  lên tiếng.
 
"Chào bác Thẩm, lâu   gặp."
Mẹ Thẩm sững , bà bối rối  chúng    Tạ Du,  chắc chắn hỏi.
 
"Cô gái, chúng   gặp ? Sao   nhớ? Người  như cô,  chắc chắn sẽ nhớ. Hơn nữa, giọng cô...  giống đàn ông ?"
 
"Bác Thẩm, cháu là Tạ Du, nhà hàng xóm của các bác, bác  nhớ cháu ?"
 
Mẹ Thẩm   sững sờ, bà  chúng , "Cô  cô là Tạ Du? Tạ Du là con trai mà? Sao  thành con gái? Có   lẩm cẩm  ?"
 
Chúng   giải thích một  nữa,  Thẩm biểu cảm như  già trong tàu điện ngầm  điện thoại, mất một lúc mới  hồn.
 
Bà  thiết nắm tay Tạ Du, "Con ơi, con  khổ , bố  con mấy năm nay  từ bỏ việc tìm con, con về thăm họ ?"
 
Đây cũng là điều chúng  quan tâm, khi  đến bố , Tạ Du biểu cảm trở nên dịu dàng nhưng vẫn  kìm  sự buồn bã.
 
"Chưa, con    thế nào để gặp họ..."
 
"Có gì , nếu là Thẩm Hạc, dù biến thành chó,  cũng chấp nhận."
 
Thẩm Hạc mặt đen : "Mẹ,    ví dụ như ?"
 
"Mau về  con, họ thật sự   gặp con, dù con trở thành thế nào, con mãi mãi là con của họ, họ mãi mãi yêu con."
 
Ánh mắt Tạ Du xúc động,  lên cúi đầu   Thẩm và chúng , cảm ơn chúng   chăm sóc bố    suốt những năm qua.