4
 
Xe ngựa một đường chạy đến một tòa trạch viện ở tây thành.
 
Phụ  xuống xe, bốn phía dò xét, chắc chắn  ai theo dõi mới bước .
 
Ta để Thược Dược chờ bên ngoài tiếp ứng, còn  vòng sang tiểu viện gần cửa  mà lẻn .
 
Tòa trạch viện    chút ấn tượng.
 
Kiếp   từng đến đây dự yến sinh thần của quý nữ kinh thành, Lê Tự, chính là ở chỗ .
 
Thân phận của Lê Tự cũng  phần đặc biệt: ngoại tổ phụ là đương triều thừa tướng,  mà mẫu  cuối cùng  gả cho một tiểu quan ở Lại bộ  công việc chép văn thư, sinh  một trai một gái.
 
Hai  con đều theo họ mẫu .
 
Trong kinh thành,  kẻ tiếc , cũng   cho rằng đó là khôn ngoan.
 
Bởi con gái thừa tướng nếu  tiếp tục liên hôn với vọng tộc, tất nhiên sẽ khiến hoàng thất kiêng kị.
 
Thân ảnh phụ  tiến  hậu viện,  liền chau mày.
 
Cho dù bàn bạc chuyện gì, cũng  ở chính sảnh mới ,    hậu viện?
 
Chẳng mấy chốc, phụ  Lê Tự bước  từ hậu viện:
 
“Hầu gia, các  cứ từ từ trò chuyện.”
 
Trong viện chỉ còn  mẫu  của Lê Tứ, Lê Vãn Nương.
 
“Vãn Nương.”
 
Phụ   vội vàng tiến lên, ôm lấy bà :
 
“Ăn cơm ? Hôm nay  bận xử lý chuyện hầu phủ, đến muộn mất .”
 
Lê Vãn Nương  bộ trách, đẩy nhẹ vai ông :
 
“Còn tưởng ngươi  hồ ly tinh trong hầu phủ giữ chân nữa chứ!”
 
Phụ   ha hả:
 
“Sao  thể? Ai so  với Vãn Nương của  chứ?”
 
Hai  đùa giỡn vài câu, liền tựa  .
 
Đồng tử  bỗng chốc co , móng tay vô thức bấm sâu  lòng bàn tay.
 
Thảo nào…
 
Thảo nào Lê Vãn Nương  chịu gả cho một tiểu quan.
 
Thì  tất cả chỉ là che mắt!
 
Người phu quân thật sự của bà , chính là phụ  !
 
Vậy nên, kẻ cùng phụ  cấu kết, chính là đương kim thừa tướng!!!
 
“Phụ !”
 
Một giọng  nũng nịu vang lên.
 
Lê Tự chạy :
 
“Tháng  là sinh thần của Tự nhi, phụ   nghĩ  tặng lễ gì ?”
 
“Tự nhi  gì nào?”
 
Đôi mắt Lê Tự đảo một vòng, mỉm :
 
“Tháng  cũng là lễ cập kê của   Khê Đường  ? Phụ  đừng đến tham dự, ở  với Tự nhi , coi như lễ vật nhé.”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hac-the-duong-chi-nguyet/3.html.]
“Cái …”
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Được  mà~ phụ  chẳng  luôn  thương Tự nhi nhất ~”
 
“Được  .”
 
Ta nấp  giả sơn, lòng bàn tay  rỉ m.á.u.
 
Kiếp , lễ cập kê của , phụ  quả thật  đến.
 
Ta và Giang Hạc như nước với lửa, lễ  cũng loạn đến mức  còn thể thống.
 
Vì ,  trở thành trò  của  kinh thành.
 
Thì , tất cả chỉ bắt nguồn từ một câu  nũng của Lê Tự!
 
Nàng  hơn  một tuổi, cũng  nghĩa là…
 
Khi phụ  còn giả vờ ân ái với mẫu , thì  lén lút cùng với Lê Vãn Nương.
 
Thật là hoang đường…
 
Ta  theo bóng lưng một nhà ba  , trong thoáng chốc  nhớ về kiếp .
 
Khi  chín c.h.ế.t một sống, từ mật đạo chui , từng xa xa đối diện ánh mắt phụ .
 
Ta  nghĩ ông sẽ đến cứu , nhưng…
 
Ông  chẳng hề liếc  một , chỉ mang theo hai  , kiên quyết rời .
 
Hai bóng dáng , giờ đây trùng khớp với bóng của Lê Vãn Nương và Lê Tự.
 
Giây phút ,  chợt hiểu.
 
Cho dù phụ   tạo phản thành công, , đứa con gái bướng bỉnh, cũng chỉ là một vết nhơ  long bào của ông.
 
Mà  là vết nhơ, thì   xóa bỏ.
 
Khóe mắt  kìm  ươn ướt.
 
Thì , kiếp   chỉ là một trò .
 
Thu  cảm xúc,  lặng lẽ tính men theo cửa tối cạnh giả sơn mà chui qua cái lỗ chó rời .
 
Bỗng, giọng  của Lê Tự vang lên:
 
“Ai ở đó!?”
 
Tim  giật mạnh, vội vàng cúi  chui  lỗ chó.
 
 tiếng bước chân phía  càng lúc càng gần…
 
Ngay  đó, một bàn tay trắng nõn từ bên ngoài chụp lấy, kéo   ngoài!
 
5
 
Ngay  đó, một con mèo rừng chui  từ cửa hang.
 
“Hóa  chỉ là một con mèo thôi !” 
 
Cách một bức tường, Lê Tự bế con mèo rừng lên: 
 
“Dễ thương quá  mất!”
 
Ta còn   hồn,  đầu  về phía  mặt. 
 
Là Giang Hạc!
 
Bà nắm lấy cánh tay , lật  lên ngựa: 
 
“Về phủ  .”