Giang Hạc khựng .
 
Ta gãi đầu,      lý lẽ gì: 
 
“Con luôn cảm thấy, trong đó, chắc hẳn  ẩn tình mà chúng   .”
 
Ngón tay Giang Hạc thoáng ngừng, ánh mắt rơi  bức họa:
 
“Con hình như từng , ở kiếp , là ngoại gia của    cầu  hưu thư?”
 
Ta gật đầu: “ .”
 
“ để gả  Hầu phủ,   đoạn tuyệt quan hệ với phụ  từ sớm,  mà ông   chịu vì  mà cầu hưu thư……”
 
Ngón tay  gõ nhè nhẹ lên bàn.
 
Trong triều hiện nay chia thành hai phe.
 
Phe Thừa tướng ủng hộ chế độ thiện nhượng, ai  năng lực thì lên ngôi.
 
Phe Thái phó  ủng hộ chế độ kế thừa, hoàng vị nhất định  là dòng m.á.u thuần chính.
 
Hai phe  từ khi tiên hoàng còn tại thế  tranh đấu  ngừng.
 
Ngoại tổ phụ , vốn  thiết với Thái phó, đương nhiên cũng là phe của Thái phó.
 
 vì   đó ông  mang cả nhà đến biên ải?
 
Không giống như chán nản, mà càng giống như…… tránh họa.
 
Giang Hạc cũng nhận  mấu chốt, ánh mắt khẽ run.
 
Ta lấy  bút mực: 
 
“Có ẩn tình gì, hỏi thì  thôi.”
 
“Hỏi gì?”
 
Ta nhướng mày:
 
“Lễ cập kê, mời ngoại tổ phụ đến tham dự,  quá đáng chứ?”
 
7
 
Để chuẩn  cho lễ cập kê,   nhiều thứ cần sắm sửa. 
 
Vì   ngày ngày dắt theo Thược Dược  dạo khắp các cửa hiệu lớn trong kinh thành.
 
Cuối cùng, ở tiệm Quỳnh Trân Các,  bắt gặp Lê Tự đang chọn trâm cài tóc.
 
Tay  nhanh hơn một bước, nhấc lên đôi trâm vân phượng bộ diêu:
 
“Cái  cũng  tệ.”
 
Lê Tự khẽ cau mày,  chủ động lên tiếng:
 
“Hóa  là Diệp  ! Thật khéo,  cũng tới chọn trang sức ?”
 
Ta gật gật đầu:
 
“Chẳng  sắp đến lễ cập kê  ? Ta qua chuẩn  một ít đồ.”
 
Nghe đến điểm mấu chốt, trong mắt Lê Tự lóe lên một tia châm chọc, nhưng ngay  đó  tỏ   thiết:
 
“Vậy thì chúc mừng    nhé. Năm ngoái  cũng  lễ cập kê, nếu    chỗ nào  hiểu, cứ gửi  đến hỏi .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hac-the-duong-chi-nguyet/5.html.]
Ta ngẩng đầu, giả vờ vui mừng:
 
“Thật sự  thể hỏi tỷ ?”
 
“Đương nhiên !”
 
Ta suy nghĩ một chút:
 
“Vẫn   phụ  sẽ tặng  lễ vật cập kê gì nữa. Lê tỷ, năm ngoái tỷ  nhận gì ?”
 
Đôi mắt Lê Tự thoáng qua vẻ đắc ý:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Cũng chẳng  gì, chỉ là phụ   chuẩn  cho  ít đồ cưới, bất quá chỉ là hai con phố bên tây thành thôi,  đáng bao nhiêu cả.”
 
“Trời ạ,  nhất định là đáng giá lắm chứ!” 
 
Ta giả vờ kinh ngạc:
 
“    từng  các tiểu thư trong kinh thành nhắc đến chuyện  ?”
 
Lê Tự sững , mới nhận   lỡ lời.
 
Ta mỉm  ngây thơ:
 
“Lê tỷ thật khiêm nhường!”
 
Nàng vội vàng phụ họa:
 
“ thế, đúng thế,  chẳng qua là   trở thành đề tài  dư tửu hậu của   thôi.”
 
“Lê tỷ thật  bụng!” 
 
Ta vui vẻ nắm lấy tay áo nàng:
 
“Đến lúc đó tỷ nhất định  tới tham dự lễ cập kê của  đấy nhé!”
 
“Nhất định,  sẽ mang lễ vật tới.” 
 
Nàng nắm tay , trong lời  ẩn chứa thâm ý:
 
“Lễ cập kê của Diệp   quả thực vô cùng trọng yếu.”
 
Sau khi chuyện trò thêm đôi câu, chúng  chia tay .
 
Nha  bên cạnh nàng hạ giọng hỏi:
 
“Cô nương thật sự   dự lễ cập kê ?”
 
Nàng khẽ nhếch môi  khinh miệt:
 
“Tất nhiên là   xem con ngốc   trò  thế nào chứ.”
 
Nha  cũng bật  theo.
 
Ta đè nén tia lạnh lẽo trong mắt. 
 
Hai con phố bên tây thành ư? 
 
Trên sổ sách của Hầu phủ,     khoản .
 
Ta  lưng tiếp tục chọn đồ trang sức:
 
“Cái , cái , và cả cái  nữa, tất cả gói cho !”