Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
 đúng như lời ông thầy  bắt đầu từ hôm đó, trong làng  xảy   nhiều chuyện lạ, nửa đêm canh ba  ngọn núi   tiếng gió thổi  như  con vật lớn vùng vẫy  khỏi hang động .. sáng sớm hôm  thức giấc, là trong làng   tin    mất tích…
Ngồi trong nhà  tin báo mà ông  Minh như   đống lửa, ông suy tính mãi chẳng    thế nào liền  sang bà Kim Ngân vợ  ông hỏi ý kiến
-Theo bà chúng  nên  cách nào đây?
Bà Ngân đang   gương búi  mái tóc,  chồng hỏi bà liền  sang nhỏ giọng đáp
-Ý ông là gì ạ?
-Thì chuyện trong làng , bà  cách nào ?
Bà Kim Ngân giả vờ cau mày suy nghĩ, một lúc  bà  như  nảy  một ý trong đầu. Nhanh chóng kéo ghế   cạnh ông. Bà  vẻ bí mật 
-Em  cách , nhưng sợ ông  đồng ý?
Ông  Minh  bà rơi 
-Bà cứ  rõ  …
-Dạ…là…là…
Bà Kim Ngân đang định  gì đó thì bất chợt cổ họng bà dâng lên cảm giác khó chịu nên nhanh chóng bà đưa tay lên che miệng   chạy vội  sân cúi đầu xuống ói…   bên chỗ của Hà Ngân cũng   chạy đến thông báo với ông  Minh
-Thưa ông bà hai  tỉnh hẳn, ông  cần qua xem tình hình bà hai  ạ. Vì thuốc của bà hai  gần hết  ông?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hai-chi-em/chuong-10.html.]
Đang lo lắng   vợ  đang khó chịu chỗ nào,    nhắc đến chuyện của Hà Ngân ông  Minh mới chợt nhận  ông  quá vô tâm với cô , nên ông vội  tới chỗ của Hà Ngân luôn. Đến khi bà Kim Ngân  trở  phòng thì ông   còn  ở đây nữa. Trong tức khắc gương mặt của bà cũng trở nên lạnh tanh. 
…
Bước chân  tới giường của Hà Ngân, nơi  bây giờ chỉ  mùi thuốc, đối diện với gương mặt biến dạng của cô, đáy mắt ông  Minh lập tức xông lên một cảm giác ghê tởm, vì với ông sắc  nó quan trọng lắm, ban đầu cũng vì thấy qua hình Hà Ngân  nên ông mới ưng rước về nhà, còn bây giờ   trực tiếp chiêm ngưỡng sắc   thì    những vết phỏng nặng nề, cả những bóng nước sưng vù sắp vỡ khiến cho ông  Minh  tài nào động lòng  nữa.  dù  cũng vì  nhà ông mà cô mới  nông nỗi  nên ông dù ghê tởm cô thì vẫn đành nén   xuống bên cạnh giường. Tuy  dám  trực tiếp cô nhưng ông cũng    một câu quan tâm
-Em thấy trong   ?
Hà Ngân  ông đến thăm , dù  chuyện còn  khó khăn vì đau nhưng cô vẫn cố khách sáo trả lời 
-Thưa ông  , cảm ơn ông  quan tâm.
Ông  Minh gật đầu
-Ừ, em ráng ăn uống cho mau khỏe …  sẽ cho  cắt thuốc đem sang đây cho em đầy đủ. Sau khi em khỏe thì… sẽ cho em trở  nhà ?
Hà Ngân   bất giác cô chỉ  gượng,  lẽ nếu như cô bình thường như   ông  trả cô về cô sẽ mừng lắm, nhưng giờ đây gương mặt cô như ma như quỷ, tay chân cũng  phỏng   là do ông  chê cô nên mới trả cô về, cô về nhà cũng chỉ còn là một phế nhân thôi. Thì  về  ở đối với cô giờ đây cũng như vô nghĩa.
Hà Ngân   gì nữa giây phút  chỉ  nước mắt chảy dài,  bao giờ cô nghĩ cô sẽ trải qua những chuyện kinh khủng như thế , một lúc bất cẩn, cả ngọn lửa bao trùm lấy cô, lửa lan đến  cô đau đớn và hoảng sợ đến đó, cô vùng vẫy, cô gào thét nhưng   vẫn  im  cứu cô. Để giờ đây một cô gái đang tràn đầy sự sống   ôm trọn tấm  tàn tật suốt một đời.
Ông  Minh  Hà Ngân như  ông cũng   thêm lời nào, vì ông    thêm gì với cô lúc  cũng vô ích. Thôi thì để cô bình phục , ông cho cô về  nhà cô coi như bù đắp tổn thương phần nào  cho cô mà thôi…
Sau một lúc  bên cạnh Hà Ngân ông  Minh cũng nhanh chóng  lên và rời . Chỉ dặn  ở tiếp tục lấy thuốc và chăm sóc chu đáo cho cô hơn thôi…
…