Ba của Hùng  cô hỏi ông liền  ngay  trong nhà, dừng  nơi cây đàn  cũ đang treo  vách nhà, trong lòng ông bất giác nhớ  ngày xưa của , một thời ông theo đoàn hát đánh đàn cho nghệ sĩ biểu diễn nên cây đàn  theo ông từ đó. Tuy bây giờ đoàn hát rã gánh kể từ đó cây đàn  treo nguyên vẹn nơi gốc nhà, nhưng lâu lâu nhớ  nó cũng coi như kỷ niệm xưa trong lòng ông vẫn cứ nhớ đến da diết.
Thở dài về quá khứ ông trả lời Hà Trang
-Là của bác, nhưng lâu  bác cũng  còn sử dụng.
-Của bác thật ạ?
-  là của bác. Có chuyện gì  con?
Hà Trang   lập tức mừng thầm, cô vội trả lời ngay
-Vậy bác  đánh đàn đúng  ạ?
-Biết chứ con? Không những  mà năm xưa bác còn là một tay chơi đàn nổi tiếng trong vùng nữa đó. Các đoàn hát còn tranh giành   bác về  cho đoàn của họ nữa.
Ba Hùng tự hào kể  chiến tích của  cho Hà Trang  bằng ánh mắt thật tự hào. Mà vô tình câu chuyện  càng  cho Hà Trang mừng còn hơn vớ  vàng.
-Bác ơi thế con nhờ bác dạy con học đàn   ạ. Con sẽ trả tiền cho bác xem như đó là công bác  dạy con?
-Ý thôi tiền bạc gì con? Nếu con thực sự  học thì cứ qua đây. Bác sẽ dạy con thật tận tình luôn.
-Dạ   quá ạ thế ngày mai con sang học nha bác.
-Ừ con!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hai-chi-em/chuong-23.html.]
Hà Trang  về với khuôn mặt thật rạng rỡ.  là cô may mắn thật  định tìm  dạy thì   ba của Hùng là  chuyên đàn tranh , cô thì cũng quen thuộc với nhà bác và Minh Hùng nên chuyện  càng  cho Hà Trang thấy tự tin hẳn . Bước đầu coi như  thành công một nửa, Hà Trang  im mím môi  đắc ý. Cô sẽ cố gắng, cố gắng  chị  trả thù, cố gắng cho gia đình ông  Minh sống dở c.h.ế.t dỡ nhất là bà Kim Ngân, bà  nhận quả báo thì cô mới thật sự cam tâm.
Qua ngày hôm  Hà Trang  mặt tại nhà Minh Hùng để học đàn,  mà đúng lúc Hà Trang sang đây Minh Hùng cũng   nhà nên cả hai  hề đối diện Hà Trang cũng bớt phâm tâm.
Ngồi  cây đàn, ba của Minh Hùng tận tình chỉ dạy Hà Trang từ ly từ tý 
-Bàn tay  con nâng lên, ngón tay khum , thả lỏng, ngón áp út tì nhẹ lên cầu đàn. Khi đánh những dây đàn thấp, cổ tay tròn , hạ dần về phía  đàn. 
-Dạ, để con thử ạ.
Ban đầu Hà Trang  hồi hộp và thấy khó khăn lắm nên loay Ngâny mãi vẫn chẳng theo ý của ba Minh Hùng , nhưng cô  hề nản chí, dù  học đến đổ cả mồ hôi nhiều lúc chán nản vì bất lực nhưng Hà Trang vẫn  dám từ bỏ, và cũng may mắn ba của  Hùng vẫn kiên nhẫn   lưng chỉ dạy cô miệt mài nên cuối cùng cô cũng học theo  những bước cơ bản .
Đứng  sự cố gắng của Hà Trang ba của Minh Hùng thầm đánh giá về cô  cao. Trong ánh mắt ông lấp lánh niềm vui nho nhỏ khi cô học trò của ông    ông thất vọng  bao nhiêu năm ông    với nghề.
- , giỏi lắm con gái. Bây giờ khi đánh những dây cao, con nhớ cố hạ dần theo chiều cong của cầu đàn, cánh tay cũng hạ khép dần  tránh  đưa cánh tay  phía ngoài. Ba ngón tay gảy mềm mại, từng ngón thả lỏng  nhẹ nhàng nâng lên  hạ xuống gảy  dây đàn theo chiều cong tự nhiên của bàn tay để tránh gãy ngón, móc dây nha. Con cứ từ từ…Học đàn   gấp gáp, con cứ thả lỏng   phiêu theo bản nhạc con  đánh là . Bây giờ đánh  bác xem xem 
-Dạ…
Hà Trang từ từ  theo lời ông  , may mắn là Hà Trang vốn thông minh nên chỉ  một lúc tiếng đàn   vang lên. Đứng bên cạnh ba của Minh Hùng  hài lòng về Hà Trang nên cứ thế cứ tấm tắc khen cô mãi. Bất chợt ngẫu hứng ông cũng ngâm lên một câu thơ
Đêm khuya  tiếng đàn tranh
Ru trăng  mộng  lành ý thơ”
Giai đoạn học đàn từ cơ bản đến khi thành thạo đàn  hết những bài nhạc Hà Trang  mất  hơn một tháng trời để luyện tập, và thật sự cô cũng may mắn khi mà ba của Minh Hùng ông   nhiệt tình bao nhiêu tâm huyết cùng những kỹ năng đánh đàn chuyên nghiệp của ông ông đều truyền  hết cho Hà Trang thế nên khi học xong cô   hề hối hận vì thời gian cô  bỏ  vì khi đến quán rượu để xin   vì cô  đàn nên chủ quán  dễ dàng đồng ý cho cô  quán..