Nghe câu hỏi của Hà Trang, Minh Hùng giật   sang. Đối diện với ánh mắt đang   của Hà Trang. Anh chỉ nghiêm túc .
-Anh  ghét em? Sao em  hỏi như thế?
-Thế tại  mấy hôm nay sang đây     chuyện với em?
-Em lo học , em  nhớ chị Ngân   gì ? Chị Ngân  hy sinh bản   để em  tiếp tục học, để bản  em    tương lai đó? Trong cái làng ,   cô gái nào cũng  may mắn như em ?
-Hà Ngân , Hà Ngân, lúc nào  cũng gọi tên chị em ? Anh nên nhớ em và chị Ngân là hai chị em sinh đôi đó. Chị Ngân cũng  lớn hơn em .? Nếu  vì  gặp  mỗi ngày em cũng  cần lấy lý do   sang kèm em học để   …
Hà Trang bực tức với thái độ của  Hùng nên  nhịn  mà thốt  mấy lời đó. Cho đến khi cô cảm nhận   lỡ lời thì liền vội bịt chặt miệng … nhưng cũng vì thế mà vô tình  cho Minh Hùng cảm thấy khó hiểu. Anh nheo mắt  Hà Trang gặng hỏi 
-Em  thế là  ý gì hả?
Hà Trang bối rối định  trả lời, nhưng vì tâm tư cứ giấu mãi trong lòng  khó chịu nên cuối cùng cô đành  thẳng  mắt Minh Hùng mà thật  trả lời
-Ý là em thích , Người thích  là em chứ   chị Hà Ngân   hiểu  ?
…
Rầm…Rầm…
Nửa đêm ngọn núi  nhà ông  Minh bất ngờ rung chuyển dữ dội, núi đá đổ xuống rầm trời khiến cho mấy ngôi nhà  núi  đè sập cả. Người dân  tiếng động lớn liền nháo nhào chạy  ngoài, lớp   núi đè, lớp  thương, tiếng la oai oán vang lên khắp nơi  cho bên nhà ông  Minh  rõ mồn một.
Ông giật  tỉnh giấc,   cạnh bên bà Ngân cũng thức giấc theo. Ông  Minh  bật dậy, tựa lưng  thành giường, hai tay ông đưa lên trán dây dây mấy   mới  bà Ngân mệt mỏi hỏi
-Bà  tiếng ồn gì ? Sao   gần thế?
Bà Ngân dụi mắt tỏ vẻ sợ hãi  nép chặt  lòng ông  Minh và gật đầu
-Em  hình như  tiếng núi lở, tiếng  kêu gào ông ạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hai-chi-em/chuong-7.html.]
Ông  Minh    khỏi bất ngờ, vòng tay ôm lấy bà , ông vỗ lên vai bà mấy cái trấn an
-Bà đừng sợ. Để   ngoài gọi   xem thử.
-Dạ. Ông cẩn thận nhé.
-Ừm
Ông  Minh ừm nhẹ  vội bước xuống giường, xỏ đôi dép  chân ông   ngoài, còn bà Ngân ở  phòng, khuôn miệng bà  vẽ lên một đường cong thích thú… bà lúc   ác, dường như  trở thành một  khác với tính cách thường ngày của bà, gương mặt sắc lạnh miệng bà lẩm bẩm 
-Nhanh thật,  gì mà ông thầy  thả nó  .
…
Ông  Minh vội vàng cùng mấy  ở xách đèn   núi để coi là chuyện gì  xảy ,  tới nơi ông  Minh   khỏi hoảng hốt khi  thấy ba bốn t.h.i t.h.ể đang   đất và  phủ khăn trắng, tiếng  lóc vang lên, tiếng kêu đau đớn của những   thương đang rên la chờ  đem thuốc  băng bó.
Ông  Minh vội  tới một  đang  thương, ông sốt sắng hỏi
-Mọi    thế? Có chuyện gì?
Trong làng thì chỉ   ông  Minh là quyền lực nhất,    phép vua thua lệ làng mà, nên   thấy ông đến ai cũng mừng vì ông đến sẽ   để giải quyết  chuyện.
Người  thương cố gắng gượng sức,   thương,  kể  những giây phút khủng hoảng  xảy 
-Gia đình  đang ngủ thì  một tiếng rầm,  nhanh chân chạy  xem là chuyện gì thì  một tảng đá lớn rơi xuống đè lên nhà , ba    thoát kịp nên  đá đè c.h.ế.t cả . Chỉ   may mắn, chỉ  đá đè dập chân thôi.
Ông  Minh  xong liền đưa mắt  lên ngọn núi, vì trời tối nên cũng  thấy  gì nhiều, chỉ thấy chỗ sạt lở từ  núi đổ suốt  nghiêm trọng mà thôi. 
Trong lúc    chết,   thương,  những ánh mắt lo sợ chỉ   ông cầu mong sự giúp đỡ mà ông  Minh cũng đành bất lực. Thế nên  một hồi suy nghĩ ông liền lên tiếng.
-Chuyện  may xảy   cũng    nguyên nhân là gì, nên thôi trời cũng khuya ,   ai  thương, ai   nhà thì qua nhà  nghỉ ngơi và chữa vết thương đỡ … Còn mấy cái xác cứ để  yên đó, sáng mai  cho  phụ đem xác  chôn cất  cùng   khắc phụ hậu quả …   thấy  tính    ?