Chương 5
 
Rồi  sang  với  hầu:
 
“ là đàn bà  bán ,   thật hôi hám, ngay cả canh nấu cũng  mùi tanh, ghê tởm c.h.ế.t  !”
 
Mẹ  rõ ràng  thấy, nhưng vì  mà giả vờ câm điếc.
 
Một mặt bà nịnh nọt lấy lòng Lâm Hạm Vũ, mặt khác nhẫn nhục hầu hạ  đàn ông .
 
Cho đến một ngày, ngay giữa lớp học, Lâm Hạm Vũ  buông lời nh.ụ.c m.ạ  .
 
 cầm quyển từ điển ném thẳng  đầu cô .
 
Cô   thương, lập tức gọi bè bạn đến, lôi  đẩy xuống hồ băng giữa mùa đông.
 
  chết, nhưng dây thần kinh tai  hỏng hẳn, máy trợ thính cũng vứt .
 
Từ đó,   vốn luôn dịu dàng của  như hóa thành con bò  nổi điên.
 
Bà xông đến, tông thẳng Lâm Hạm Vũ  tường, nắm tóc cô , vung tay tát liên tiếp.
 
 ngay  đó, như trúng  đạn  bà ngã sụp xuống.
 
Mẹ  c.h.ế.t vì nhồi m.á.u cơ tim đột ngột.
 
Ngày hôm đó, Lâm Hạm Vũ  cướp mất  , cũng cướp luôn hi vọng cuối cùng để  còn  thể  thấy thế giới.
 
…
 
Khi   đến  lầu công ty quản lý của Lâm Hạm Vũ, một nhóm phóng viên bỗng vác máy  lao đến vây kín.
 
“Đồ ăn cắp! Đã điếc  mà còn ăn cắp ca khúc của  khác, đúng là    hổ!”
 
 sững ,  đẩy qua đẩy , túi t.h.u.ố.c rơi vãi khắp nơi.
 
Đám đông bất ngờ tách  một lối.
 
Lâm Hạm Vũ bước , hàng mi run rẩy, nước mắt lưng tròng:
 
“Xin   đừng trách chị , chị  tai kém, bất đắc dĩ mới  lấy trộm bản nhạc của .
 
“Chị ơi, đây là vỏ sò  cho chị, đừng để mất nữa nhé.”
 
Cô  đưa tay , giả bộ như  trả .
 
 chẳng quan tâm đến ánh mắt ai, dồn hết sức giãy khỏi vòng vây.
 
“Đừng đưa cho cô ! Cô   xứng!”
 
Trợ lý bên cạnh Lâm Hạm Vũ lập tức ném vỏ sò về phía .
 
Cạch một tiếng, vỏ sò va  đỉnh đầu , m.á.u hòa cùng mảnh vỡ loang xuống.
 
 trân trân  nó rơi xuống đất, nó dính máu, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
 
Ký ức chợt ập về,  khi chết,   còn  yên tâm, bà nắm tay  căn dặn:
 
“Con gái,  sống tiếp…”
 
“Rồi sẽ  ngày tai con chữa .”
 
“Những lời   ,  đều để trong vỏ sò . Con  chờ đến ngày đó nhé…”
 
Tai rõ ràng sắp  chữa lành,  mà tại ? Tại   thứ  tan vỡ ngay  mắt!
 
Cơn điên cuồng xộc lên,  đ.á.n.h trả điên loạn, đ.ấ.m đá xô đẩy.
 
Thoát  ,  lao lên túm lấy cổ áo Lâm Hạm Vũ, gào đến rách cổ họng:
 
“Trả  cho !  sắp… sắp  thấy ! Mẹ  …  để  lời trong vỏ sò cho ! Trả  cho !”
 
Cách phát âm của  kỳ dị, chẳng ai  rõ.
 
Trong mắt  , chỉ thấy   như một kẻ điên.
 
Ngay sát bên, Lâm Hạm Vũ vẫn giữ nụ  đoan trang, khẽ mấp máy môi,  tiếng:
 
“Đáng đời.”
 
 siết chặt nắm đấm, định giáng xuống thì  bàn tay giữ chặt cổ tay  .
 
Lâm Hạm Vũ lập tức nhào  lòng   tới, ôm chặt, nước mắt rưng rưng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ham-van/chuong-5.html.]
 
“A Việt, cuối cùng  cũng đến! Cô  ăn cắp ca khúc của em, còn  g.i.ế.c em nữa!”
 
Bùi Việt ôm chặt lấy cô ,  mặt tràn đầy vẻ điên cuồng bảo hộ:
 
“Đừng sợ,   đây, chẳng ai  hại em .”
 
Rồi    sang , ánh mắt lạnh lẽo, nhưng  thoáng khựng khi thấy , dùng thủ ngữ hỏi:
 
【Sao em  ở đây? Ai  em  thương? Em ăn cắp thật ?】
 
    chằm chằm, mắt đỏ hoe,  tin nổi   cũng nghi ngờ .
 
 Bùi Việt  né tránh ánh mắt ,  sang gằn giọng với đám phóng viên phía :
 
“Biến hết ! Ai nào dám đưa tin hôm nay, thì đừng mong  nghề nữa!”
 
Đám đông giải tán, Lâm Hạm Vũ vẫn nép  n.g.ự.c  ,  nũng:
 
“A Việt,  mau bắt cô  xin  em ! À… còn cái khuyên tai , cũng  trả  em.”
 
 lạnh lùng , tháo khuyên tai xuống, ném xuống đất, giẫm nát  chỉ  mảnh vụn:
 
“Thích cướp ? Thì cúi xuống mà nhặt.”
 
Mặt Bùi Việt sa sầm, ánh mắt phức tạp  .
 
Sau lưng  , Lâm Hạm Vũ ló đầu , quát:
 
“Cô kiêu ngạo cái gì? Nếu   lúc đó  với A Việt giận ,    thèm  cô!”
 
 ngẩng lên  Bùi Việt.
 
Môi   mím chặt, nhẹ giọng đáp:
 
“Ừ.”
 
Thì , ngay cả cuộc gặp gỡ ban đầu… cũng chỉ là do  xen ngang trong câu chuyện của  khác.
 
Mười năm  qua, nực  đến mức khiến  bật  thành tiếng.
 
Vừa ,   cúi xuống nhặt lấy mảnh vỡ vỏ sò.
 
Khoảnh khắc đó, sắc mặt Bùi Việt lập tức biến đổi.
 
Anh  đẩy mạnh Lâm Hạm Vũ , lao đến giữ chặt vai , lực siết đến đau buốt:
 
“Em   thấy , đúng ?”
 
Đau. Vai  bóp đến đau, trán rớm m.á.u cũng đau, đến cả tai cũng nóng rát.
 
“Cút… đừng chạm  !”
 
Đồng tử   co rút, bàn tay run rẩy chạm lên dái tai , giọng khản đặc:
 
“Hàm Vận… tai em chảy máu…”
 
“Sao  chảy máu? Đừng nhắm mắt,  với  !”
 
Anh  c.h.ế.t lặng  m.á.u chảy  từ tai , ướt đẫm lòng bàn tay .
 
Ngay  đó,  bế thốc  lên, giọng run rẩy hoảng loạn:
 
“Mau! Đưa em   bệnh viện!”
 
…
 
Khi tỉnh ,   thấy giọng của Hứa Dật đầy tức giận:
 
“Tai cô  suýt nữa thì hỏng hẳn luôn ! Bùi đại ca sĩ,  suýt chút nữa  hủy luôn hy vọng cuối cùng của cô  !”
 
Bùi Việt  bệt xuống ghế sofa,  như kẻ phát điên:
 
“Cô    …  ! Tối nay concert của , nhất định cô    ở chỗ  nhất!”
 
Nói đến đây,   cúi gập , đầu vùi giữa hai gối, giọng run rẩy như sắp :
 
“Tại    cho   sớm hơn? Cô  mong   giọng  như thế, chuyện vui như …     đầu tiên cô  báo tin là …”
 
Hứa Dật lạnh lùng châm chọc:
 
“Anh quên  ? Tối nay concert  còn định cầu hôn một  khác cơ mà.”