Hàn Vũ  Thanh Sương chỉ điểm  theo manh mối từ Thạch gia trang, tự  truy  một  mật thư cũ, bất ngờ phát hiện  những tàn tích ghi chép trong thư khố.
Từng mảnh sự thật rời rạc ghép , khiến  bàng hoàng nhận : năm , phụ mẫu của  căn bản   chỉ vì thế lực kẻ thù bức ép, mà còn bởi vì bàn tay thao túng của phe Trưởng công chúa.
 
Trong thư  ghi, bà  khi   khống chế Thính Hỏa Các – thế lực bí mật lẫy lừng ai cũng thèm khát. Bà  đưa  hai con đường:
Một là gửi đứa con thứ là Triệu Hàn Vũ  cung  con tin, đồng thời để Thính Hỏa Các phục vụ cho phe Trưởng công chúa.
Hai là buông bỏ quyền lực, chia cắt thế lực thành nhiều mảnh vụn để  còn sức đe dọa triều đình.
 
Phụ mẫu ,  nhiều đêm giằng xé,  chọn con đường thứ hai.
 thế lực  phân rã, nội bộ lục đục, kẻ thù thừa cơ tập kích. Kết cục, phụ mẫu  ôm hận mà chết, để  hai   bơ vơ.
 
Khi Hàn Vũ tìm tới Triệu Phong, đôi mắt  đỏ ngầu, giọng khàn  vì tức giận:
“Thì   chuyện đều do bà ! Ngay cả cái c.h.ế.t của phụ mẫu cũng  trong ván cờ … Vậy mà ,   chịu  tay sai cho kẻ thù?!”
 
Triệu Phong im lặng  lâu, cuối cùng mới  khổ, ánh mắt già  mấy phần:
“. Ta lựa chọn đầu quân cho Trưởng công chúa. Không  vì   nhớ mối thù năm xưa, mà vì  hiểu… nếu   bà , Thính Hỏa Các  sớm thành công cụ trong tay kẻ khác. Bà  độc ác, nhưng sáng suốt. So với bọn tham quan quyền thần ngoài , ít  bà   giữ thế cục  định.”
 
Hàn Vũ nghiến răng:
“Ổn định? Ổn định bằng mạng sống của phụ mẫu chúng  ? Bằng m.á.u của những   vô tội ?”
Triệu Phong  , giọng trầm xuống:
“Phụ mẫu  chọn cách bảo  ngươi,  gửi ngươi  cung  con tin, để ngươi  cơ hội sống tự do.  kết cục, họ vẫn chết, thế lực gây dựng nhiều đời tan đàn xẻ nghé. Ta   lặp  bi kịch đó, nên mới sinh hai đứa nhỏ, gửi chúng , lấy tính mạng của chúng để đổi lấy sự an  cho Thính Hỏa Các. Đây là lựa chọn duy nhất  .”
 
Hàn Vũ như  sét đánh, hai tay run run siết chặt:
“Lựa chọn duy nhất ư? Huynh  nghĩ tới phụ mẫu  cửu tuyền sẽ   thế nào ? Huynh   với bọn họ,   với cả hai đứa nhỏ! Huynh bán linh hồn cho kẻ thù, còn gọi đó là ‘sáng suốt’?!”
Hai    đối diện , một bên phẫn nộ như lửa cháy, một bên trĩu nặng như đá đè.
 
Hàn Vũ phất mạnh tay áo, ánh mắt rực lửa,  buồn  đầu  mà bước  ngoài.
Thanh Sương thấy thế liền vội vàng theo sát, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo .
 
Ra đến hành lang vắng lặng, Hàn Vũ vẫn gầm gừ như con dã thú  thương:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Trong mắt  ,  chỉ là kẻ ấu trĩ,  hiểu đại cục… Thanh Sương, nàng thấy    ngu dại,    xa trông rộng ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han-suong/chuong-17.html.]
Thanh Sương khẽ lắc đầu, đôi mắt dịu dàng    .
 
“   tư cách gì trách   chứ. Nếu như    gánh vác… nếu như  là   quyết định, thì… liệu   thể   hơn ?”
 
Thanh Sương lắc đầu: “Ta  . Ta chỉ  nếu như là , dù kết quả thế nào cũng sẽ rơi  ân hận và tự trách. Là cúi đầu  kẻ thù,  là sống trong thấp thỏm   bao giờ chúng sẽ lấy mạng hai  ,  đều sẽ tự giày vò bản  mà thôi.”
 
Hàn Vũ khựng .
 
Thanh Sương lùa tay  đám tóc rối bời của , nhẹ nhàng : “Hàn Vũ, đừng so sánh bản  với  trưởng của  nữa.”
 
Còn trong gian phòng tối tăm , Triệu Phong  một  bên thư án. Ngọn đèn dầu leo lét soi lên gương mặt gầy guộc, hốc mắt hằn sâu như hố đen. Hắn ngửa đầu, khẽ nhắm mắt, một tiếng thở dài hắt  nặng nề như đá. Trong thoáng chốc, cả căn phòng như trĩu xuống bởi trách nhiệm và đạo nghĩa mà ngay cả  cũng  còn sức gánh vác.
...
Vài ngày , Thính Hỏa Các bỗng nhiên  quan binh bao vây, thanh âm vó ngựa dồn dập vang lên khắp sân. Một viên hoạn quan thét lên the thé:
"Triệu Phong của Thính Hỏa Các, ngươi sát hại thanh quan, mau về triều đình quy án!"
 
Triệu Phong, cơ thể vốn  suy yếu  nhiều  thương tích, vẫn gắng gượng  giữa đại sảnh đối diện đám quan binh. Giọng  kiên định:
“Xin thứ  cho Triệu Phong  thể tuân theo! Triều đình dù  bắt , cũng   chứng cứ mới !”
Không khí căng như dây đàn, hai bên đều thủ gươm giương giáo.
 
Bỗng, một tên lính báo chạy tới  nhỏ, hoạn quan hằn học kêu lên:
"Triệu Phong! Ngươi  chứng cứ, chúng  sẽ cho chứng cứ! Cho tới lúc , chúng  sẽ bao vây nơi !"
 
Triệu Phong   về thư phòng, từng bước run rẩy,  đổ gục xuống bàn.
Thương Châu vội vàng chạy tới, siết lấy bờ vai gầy guộc của , đôi mắt ngấn lệ.
 
Triệu Phong, mệt mỏi nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh, trầm giọng :
“Phe Trưởng công chúa chủ chiến… hẳn   phe chủ hòa chèn ép. Nếu lúc … An Tụ Lệnh rơi  tay phe chủ hòa, triều đình sẽ nghiêng lệch  . Còn nếu lọt  tay Trưởng công chúa… thì Thính Hỏa Các sẽ mất hết giá trị. Ta…   liệu bà   triệt hạ chúng   .”
Thương Châu giục  uống thuốc.
 
Thanh Sương  ngoài cửa lắng , tay siết chặt.
Nàng tự nhủ: "Vẫn   lúc."