Sớm hôm , ánh nắng xiên qua khung cửa  Thanh Sương chớp mắt tỉnh giấc.
Hàn Vũ vẫn còn đang ôm lấy nàng, bàn tay thô ráp giữ nàng tựa sát trong lồng n.g.ự.c trần rắn chắc, nhịp thở đều đặn chạm  lưng nàng,  nàng vô thức uốn cong .
Thanh Sương  xuống  thể đầy dấu đỏ của ,   khóe môi lúc ngủ vẫn cong lên thỏa mãn của , bất giác thấy … cực kỳ đáng ghét.
Nàng bèn nhéo lưng ,  Hàn Vũ kêu lên khe khẽ.
“Chàng…  xem    gì…”
Đôi mắt của  mờ mịt, mới chỉ nửa mở.
“Ta vẽ… bách hoa đồ…” Vẫn còn trong cơn mơ ngủ,   dụi  cổ nàng, “thơm…”
Hàn Vũ lật  đè lên nàng,  Thanh Sương bật  một tiếng rên rỉ.
Nàng   ánh mắt vẫn còn như đang phủ một tầng  nước của .
“Thanh Thanh…” giọng  trầm khàn như  mộng, “Ta  nữa…”
Gò má nàng bất giác đỏ rực lên như ráng chiều, nhưng  thể  quấn chặt lấy, như khao khát đón nhận sự  mật nóng bỏng lẫn cuồng nhiệt  che giấu .
 
Mãi tới chiều, hai  mới lười biếng mà tỉnh dậy.
 
Hàn Vũ đưa cho nàng một phong thư  lấy  từ ngăn bí mật ở phủ Khái Vương.
“Ta từng đem nó  nghiên cứu hồi lâu, nhưng  thể hiểu những dòng ký hiệu rối rắm .”
Thanh Sương lướt mắt qua tờ giấy , gương mặt thoáng biến sắc.
Nàng chậm rãi  xuống, đầu ngón tay khẽ chạm lên dấu ấn đỏ tươi:
“Đây   thư tín bình thường… mà là chứng cứ quan trọng. Chúng   đưa lên cho Hân phi, ngay trong Thưởng hoa yến.”
Hàn Vũ ngẩng đầu, ánh mắt như  dò xét nàng một khắc,   bật  khẽ, mang chút ngạo nghễ quen thuộc:
“Được thôi. Nàng  ,  sẽ  cùng. Một  nàng mang thứ ,   yên tâm.”
 
Hắn lấy  tấm thiệp khắc hoa mẫu đơn, ánh vàng lấp lánh  nắng chiều. Hàn Vũ đặt nó  tay nàng:
“Lấy  phận quản sự Thạch gia, nàng  thể thuận lợi  Thưởng Hoa Yến. Chỉ là…”
Hắn ngập ngừng, mắt  nàng mà lời  treo lơ lửng.
Thanh Sương khẽ nghiêng đầu, môi cong lên một nụ  nhàn nhạt:
“Chàng  hỏi tại   nhất quyết  gặp Hân phi, đúng ?”
 
Nàng đặt thiệp xuống, ngón tay miết nhẹ viền giấy, đôi mắt trầm , giọng cũng chậm rãi hơn:
“Nghĩa phụ của  – Phó Tam gia – vốn là phó soái  trướng cố An tướng quân, phụ  của Hân phi.  năm đó, Hân phi gả  hoàng thất,  sinh lòng chán nản, rời quân  phiêu bạt… Chính khi ,   nhặt  về nuôi, cho  một gia đình. Gặp  , chính là điều may mắn đầu tiên trong đời .”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han-suong/chuong-21.html.]
Nàng thoáng ngừng , hít sâu:
“Chỉ là một ngày , đám  mang y phục  đồ án của Khái vương tập kích . Người liều mạng thoát , nhưng từ đó  thể suy kiệt, bệnh tật  dứt… Trước lúc lâm chung,  gửi gắm  một nguyện vọng: giao  di vật  tận tay Hân phi. Để bà  ,   từng thật sự phụ ân nghĩa An gia.”
 
Giọng nàng nhỏ dần, nhưng ánh mắt  sáng lên:
“Giờ nhờ  Thính Hỏa Các,  còn nắm  nhiều thứ hơn,  chỉ di vật … mà cả những chứng cứ  thể giúp Hân phi xoay chuyển cục diện.”
 
Hàn Vũ lặng  nàng hồi lâu. Đột nhiên,  siết chặt bàn tay mảnh mai , khẽ đưa lên miệng thổi cho ấm.
 
Thanh Sương ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh phản chiếu gương mặt cương nghị của .
"Sau khi  việc kết thúc,  sẽ  về Thính Hỏa Các ?"
"Không về nữa,"  lắc đầu, tay khẽ vuốt tóc nàng. "Ta sẽ  nó sụp đổ thêm  nữa mất."
Thanh Sương bật  một tiếng.
 
"Ta   một kiếm khách tự do, theo nàng  khắp nơi vẽ Bách Hoa Đồ," Hàn Vũ khẽ thì thầm,  thở phả  má khiến Thanh Sương thấy ngứa ngáy trong lòng.
 
"Vậy là...   nuôi  , Nhị lang." nàng khoác một cánh tay mềm mại lên eo , môi đỏ chạm nhẹ  phần cổ áo  ngực.
 
"Nhị lang gọi êm tai lắm." Hàn Vũ  kiêng dè gì mà cúi xuống hôn nàng thật sâu, "Gọi nữa , Thanh Thanh."
 
Nàng mỉm  khẽ,  cũng đặt môi  một nụ hôn dịu dàng, như cánh hoa chạm  nước:
“Gặp  , chính là bất ngờ may mắn thứ hai trong đời , Nhị Lang.”
 
Câu   như nước ấm rót  tim Hàn Vũ.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
 
Hắn ôm ghì lấy nàng,  cho nàng né tránh.
Nụ hôn khẽ khàng ban đầu nhanh chóng biến thành lửa cháy.
Nàng ngửa đầu, môi khẽ hé thở dốc, ánh mắt như phủ sương,  say mê  ngượng ngùng.
Hàn Vũ khàn giọng thì thầm ngay bên tai nàng:
“Thanh Thanh, khi trở về, hãy mau gả cho  nhé.”
Hắn cúi xuống, để mặc cho tiếng rên khe khẽ của nàng hòa  nụ hôn nồng nhiệt.
Mưa phùn mùa xuân như tơ thả xuống, khiến hoa lê trong vườn như óng ánh  một lớp sương, mà lòng  cũng mềm mại như mây.