Trong cung điện trùng trùng điệp điệp, Thưởng hoa yến  mở giữa mùa xuân. Đèn lồng treo cao, rèm thêu rủ xuống, hương hoa mộc cùng mùi trầm hương vấn vít.
Tiếng tì bà dìu dặt, hòa  tiếng   vang vọng của quan , phi tần, như sóng vỗ từng lớp.
Ngoài vườn, đào lê nở rộ, gió xuân đưa cánh hoa rơi  bầu rượu, chao nghiêng  nền gấm.
Trưởng công chúa  ở vị trí cao, y phục màu đỏ thẫm, cổ tay cài trâm vàng, dung nhan như hoa nở muộn,  vẻ uy nghi lạnh nhạt.
Đám tỳ nữ quỳ bên,   rượu, kẻ dâng mâm hoa, tất cả đều  dám thở mạnh.
Thanh Sương dâng lễ cho Trưởng công chúa xong xuôi,   một tỳ nữ dẫn  một viện tử thanh tịnh hơn.
 
Hân phi nương nương  nghiêm trang  trường kỷ, lạnh nhạt  hiệu.
Thanh Sương mặc xiêm áo nhạt màu bước . Tay nàng nâng chiếc hộp gỗ sẫm màu, bước chân  vội,  chậm.
Hàn Vũ  , y phục giản dị như một hộ vệ, đầu  cúi, ánh mắt ngầm dò xét  ngóc ngách trong điện.
Thanh Sương quỳ xuống, hai tay dâng hộp:
“Tiểu nữ Thanh Sương, quản sự Thạch gia trang. Hôm nay dâng trân phẩm – một bức tranh hoa.”
Nàng mở nắp, trải  một cuộn tranh thủy mặc. Trên lụa trắng, từng đóa mẫu đơn bung nở, cánh hoa dày đặc, mực đậm nhạt quyện thành tầng tầng sóng hoa.
 
Hân phi chỉ thoáng liếc qua, nụ  nhẹ nhàng nhưng ánh mắt bất động.
 
Đột nhiên, nàng cho đám hạ nhân lui xuống, chỉ để vài kẻ tâm phúc canh chừng.
Sắc mặt nàng biến đổi, bàn tay khẽ siết, giọng nghiêm khắc:
“Ngươi… là ai? Tại  trong tranh…   dấu ấn ?”
Ánh mắt   đồng loạt dồn về phía Thanh Sương.
 
Nàng cúi đầu, giọng chậm rãi, như từng giọt nước nhỏ xuống thau đồng:
“Xin Hân phi nương nương minh giám. Trân phẩm hôm nay,  chỉ là tranh, mà còn  một vật khác… xin  dâng lên.”
Nói , nàng lấy  từ hộp gỗ họa cụ một chiếc quản bút cũ kỹ. Thân bút ngả vàng, mòn nhẵn vì nhiều năm sử dụng, đầu ngòi  xước.
 
Hân phi   thấy, liền chấn động, sắc mặt trắng bệch:
“Đây… là An Tụ Lệnh! Ngươi thật sự… ngươi đem dùng  bút vẽ bình thường?!”
Thanh Sương ngẩng đầu, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng:
“Vật… chung quy cũng chỉ là vật chết, quý giá mấy cũng chỉ là vật để   sử dụng.”
 
Hân phi  chằm chằm nàng, khóe môi run rẩy:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Vậy…  mới là vật sống?”
Thanh Sương cúi , dâng thêm một tập văn kiện buộc bằng dây đỏ, giọng kiên quyết như đao bén:
“Tiểu nữ…  thể chứng minh, năm xưa cố An tướng quân – phụ  của nương nương – chính là   ở  cao  hãm hại mà chết.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han-suong/chuong-22.html.]
Trong sảnh lặng như tờ.
 
Hàn Vũ  , cả  chấn động, đôi mắt mở lớn, tim đập thình thịch như  xông , nhưng lý trí vẫn níu giữ  ở .
Hắn thoáng chốc mới hiểu , tại  nàng    thể giả trang mà lẻn , nhưng vẫn quyết định quang minh chính đại mà yết kiến Hân phi.
 
Hân phi cắn môi, đôi mắt lóe sáng lạnh lẽo, giọng nén xuống:
“Ngươi… tội đáng c.h.é.m đầu!”
Thanh Sương vẫn giữ trán sát đất, giọng đều đặn:
“Cho dù  chết… tiểu nữ cũng  từ. Vì đây là nguyện vọng của nghĩa phụ,  khi nhắm mắt.”
Một thoáng im lặng, ánh đèn lung linh phản chiếu nơi đáy mắt Hân phi.
Trong khoảnh khắc, bà như thấy bóng dáng năm xưa của phó tướng trẻ tuổi, mỗi  đỏ mặt đem nhành thanh mai đến tặng nàng.
Hân phi nhắm mắt, giọng khàn :
“Hắn…  nuôi dạy nàng…  .”
...
 lúc , ngoài điện vang lên tiếng hét thảm,  tiếng đao kiếm va chạm, tiếng cung tên rít gió. Người hầu xông , hoảng loạn:
“Trưởng công chúa…  ám sát !”
Yến tiệc lập tức rối loạn, tiếng kêu  vang khắp.
 
Thanh Sương  đầu  Hàn Vũ, đôi mắt lóe sáng kiên định:
“Chàng… mau  ngay. Lúc  hỗn loạn, rời  mới giữ  tính mạng.”
Hàn Vũ siết chặt nắm tay, nét mặt căng thẳng:
“Nàng ,   đời nào bỏ nàng ở .”
 
Thanh Sương bước lên một bước, giọng gấp gáp nhưng dịu dàng:
“Không. Có một việc…  cần nhờ . Còn …    theo Hân phi, để  thành nguyện vọng của nghĩa phụ.”
 
Tiếng gươm đao bên ngoài càng gần.
Hàn Vũ  nàng,  phản bác, nhưng   ánh mắt trong suốt , cuối cùng chỉ siết chặt lấy chuôi kiếm  xông , trong mắt ngập đầy đau đớn và bất lực.
…
Trong nội điện hỗn loạn  vụ thích sát, Trưởng Công chúa  gối đầu  nệm gấm, m.á.u thấm đỏ từng lớp áo.
Hơi thở đứt quãng, nàng sai thị nữ lui xuống, chỉ gọi một  Hân phi đến gần.
“Muội …” Trưởng Công chúa cố gắng đưa tay, giọng khàn run: “Ta   tất cả… để mở đường cho . Ta …    năm xưa… Muội…  thể tha thứ cho  ?”
Ánh mắt Hân phi khẽ chấn động, nhưng nàng chỉ  im,   một lời. Trong điện vang vọng tiếng m.á.u nhỏ giọt, từng tiếng tựa như kim châm  tai.
Đến khi Trưởng Công chúa trút  thở cuối cùng, đôi môi khẽ cong như còn mang theo một tia bất an, Hân phi mới bước tới, yên lặng vuốt mắt cho nàng, thì thầm điều gì đó chỉ hai   thấy.