Tam công chúa từng trong ngày đại hôn của cha  và mẫu  sai  đưa cho mẫu  một chiếc giày rách, chế giễu mẫu   từng buôn phấn bán hương, là tiện nhân    thể ngủ qua,  xứng  Trạng Nguyên phu nhân.
Cha  đây là  nàng  từng chút nếm trải nỗi nhục nhã mà nàng   từng ban cho mẫu .
4
Ngày cha  đại hôn, bố trí sơ sài, hỷ phục đại lễ của công chúa đều là mượn của đại công chúa trong đêm.
Nàng  vốn dĩ  trúng hỷ phục ngày đại hôn của mẫu  , đó là cha  mời   gấp cả năm mới xong, khi  cha    sách,  chép sách cho   bán lấy tiền, chỉ vì  khi đỗ đạt  thể cho mẫu   một niềm vui bất ngờ.
Châu ngọc  hỷ phục của mẫu  đều là cha  theo chân  mò ngọc trai cùng xuống biển lấy lên.
Công chúa   ý đồ  hỷ phục của mẫu , sắc mặt cha  liền  đổi, cha  như  : "Công chúa đây là ví  như kỹ nữ ?"
Tam công chúa chỉ cho rằng cha  đang tán tỉnh nàng ,  hổ đẩy nhẹ cha một cái: "Ta là công chúa,   thể so với loại tiện nhân đó."
Sự lạnh lẽo trong mắt cha càng sâu đậm: " là  thể so sánh."
Công chúa vì thế từ bỏ ý định mặc hỷ phục của mẫu  ,  lẽ nàng  cuối cùng cũng nhớ , nửa năm   đầu tiên nàng  gặp mẫu  , từng nhổ một bãi nước bọt, nhục mạ rằng: "Loại  đê tiện như ngươi,  xứng mặc cùng màu với !"
Nàng  sai   lột đồ của mẫu , nếu   cha  kịp thời chạy tới, chỉ sợ ngày đó mẫu   uất ức mà chết.
5
Bái đường xong, cha  đặt bài vị của mẫu   ở chính giữa, Tam công chúa tức đến đỏ mắt.
Cha  ôm đầu, yếu ớt : "Ta ngày ngày đều mơ thấy Yểu Nương, trong lòng bất an, huống chi nàng vốn dĩ là kế thất, bái lạy cũng  , coi như là vì ."
Trong mắt Tam công chúa thoáng qua một tia giằng co: "Nàng  nếu là   đắn cũng thôi , nhưng xuất  của nàng  là tiện nhân! Ta là công chúa! Nàng   xứng để  bái lạy nàng !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han/chuong-2.html.]
Cha  tóc đen môi đỏ, đuôi mắt thon dài dần cụp xuống, khóe mắt ửng lên một vệt đỏ nhàn nhạt, là một bộ dáng mỹ nam hiếm .
Công chúa  ánh mắt u sầu của cha   đến ngây , đại đường yên tĩnh,  thế mà   thấy tiếng công chúa nuốt nước miếng.
Ngón tay thon dài của cha  dừng   vòng eo thon thả của , dải lụa màu đỏ sẫm quấn quanh ngón tay trắng như ngọc của cha một vòng, tôn lên nước da vốn  trắng nõn của cha càng thêm diễm lệ động lòng .
Cha tự giễu mở miệng: "Ta vốn tưởng rằng công chúa là thật lòng thích , ái mộ ,  cùng  sống hết một đời, hóa  cũng chỉ  thế, công chúa hóa  chỉ coi  như món đồ chơi  cũng    cũng  ,  hề để ý đến sống c.h.ế.t của , đạo sĩ giang hồ mời đến  Yểu Nương lòng mang oán hận nên mới quấn lấy   chịu đầu thai."
Cha khẽ thở dài, ngón tay khẽ dùng sức, kéo  dải lụa đỏ buộc  eo, vòng eo rắn chắc lập tức  hỷ phục nới lỏng che khuất.
Cha  cởi hỷ phục xuống, mím môi ném xuống đất: "Nàng nếu   bái lạy nàng ,  hôn sự  cũng bỏ , sớm c.h.ế.t muộn c.h.ế.t  đều  chết,  , chi bằng để Yểu Nương đưa  xuống Diêm La Điện luôn là , hà tất để nàng   quả phụ?"
Công chúa vội vàng nhào tới nhặt hỷ phục của cha lên, kéo lên  cha, nghẹn ngào : "Bùi Lang,   gì ,  đây là đ.â.m  tim  mà,     để ý đến sống c.h.ế.t của ! Đã ,  bái là ,  mau mặc , đừng giận nữa."
Cha  lúc  mới mặc hỷ phục cùng nàng  bái đường,  đó   mềm  cứng ép công chúa  bài vị của mẫu  dâng , lúc  mới để nàng  về phòng.
Đêm hôm đó, cha  bỏ thuốc ngủ  canh bổ của công chúa, ôm   ngoài từ đường đặt bài vị của mẫu  cả đêm.
Ta hỏi cha     trong.
Cha  xoa đầu ,  ánh trăng, mặt cha trắng bệch như quỷ, đôi mắt đen láy  ươn ướt.
Cha miễn cưỡng  với : "Yểu Yểu ngoan, con   cha thắp cho mẫu  nén hương, cha sợ."
Ta khó hiểu hỏi cha: "Cha sợ gì ạ? Mẫu  yêu con yêu cha như , cho dù biến thành quỷ, mẫu  cũng sẽ phù hộ cho con và cha mà!"
Ta kéo tay cha  lôi  trong từ đường: "Cha đừng sợ mẫu , mẫu  yêu cha, mẫu  sẽ   hại cha !"
Lòng bàn tay cha  run rẩy ngã xuống đất, cha  sấp  ngưỡng cửa từ đường  nức nở, bả vai gầy guộc chống đỡ hỷ phục đỏ rực thành một đường cong, cha như con hạc sắp chết,  như con thiên nga gãy cổ, đau đớn ngã xuống đất kêu bi thương.
"Cha  còn mặt mũi nào gặp  mẫu  con nữa..."