Công chúa sai  mang gương đồng đến, hai bên má nàng  gần như khiến nàng  run rẩy, nàng   chằm chằm  khuôn mặt  trong gương,       nắm lấy mặt Bích Lan  chằm chằm.
Nàng  lạnh giọng hỏi  bên cạnh: "Bản cung   là tiện nhân  ."
Xung quanh quỳ rạp xuống một đám: "Đương nhiên là công chúa !"
Nàng  , nụ   chạm đến đáy mắt, cả khuôn mặt trông vặn vẹo oán độc: "Nếu phò mã  khen ngươi xinh ,  ngươi tự  nhảy giếng , ngươi xinh  như , nên  nước dìm chết, các ngươi   đúng ."
Bích Lan là tỳ nữ hầu hạ nàng  lớn lên, những  quỳ  đất vội vàng cầu xin cho nàng , cũng là cầu xin cho chính .
Tỳ nữ tâm phúc như Bích Lan, công chúa đều  thể vì một câu  của phò mã mà ban chết, bọn họ   nếu liên quan đến phò mã... thì còn đường sống !
Công chúa đang nổi giận,  thấy tiếng cầu xin, vẻ mặt càng vặn vẹo: "Bản cung là công chúa, nàng  là tiện nhân! Cho dù hầu hạ  nhiều năm, nhưng tiện nhân mãi mãi là tiện nhân! Sao xứng  chuyện tình cảm với ! Chủ tử mãi mãi là chủ tử, nô tài mãi mãi là nô tài! Kéo xuống! Ném xuống giếng!"
Nàng  điên cuồng đập vỡ gương đồng mà cung nữ đang cầm, Bích Lan tuyệt vọng ngã xuống đất, ai  thể ngờ, một khắc , nàng  còn là tâm phúc bên cạnh công chúa, phong quang  bao nhiêu.
Bích Lan c.h.ế.t , sáng hôm  khi cha tỉnh ,  hầu , t.h.i t.h.ể Bích Lan  trương phềnh trong giếng.
Cha thở dài đầy ẩn ý: "Tiếc thật."
Câu tiếc  truyền đến tai công chúa, nàng    kích động phát điên, đập vỡ  ít đồ đạc, chỉ  những tỳ nữ  chút nhan sắc trong phòng mắng là hồ ly tinh.
Ngày hôm , trong từ đường của mẫu    thêm một chiếc đèn lồng da .
Cung nữ tên Bích Lan đó, từng là con  thí cho công chúa  nhục mẫu  , dẫn  ném đồ  mẫu  , nhổ nước bọt, còn ở ngoài phủ ngậm m.á.u phun  nhục mạ mẫu  , chà đạp danh tiếng của mẫu  .
Cha mượn đao g.i.ế.c , đòi  món nợ  từ Bích Lan.
Ngươi xem,  sai, luôn  trả giá.
12
Người hầu trong phủ công chúa khổ  kể xiết, nhất là những tỳ nữ  chút nhan sắc.
Công chúa cả ngày nghi thần nghi quỷ, mãi đến khi tỳ nữ đổi thành một đám  xí, thô kệch, tính tình của nàng  mới  hơn một chút.
Cha dạo  hầu như  về, cha cả ngày cùng tên thái giám cầm đầu Đông Xưởng, lục soát quan  tham ô nhận hối lộ, bán quan bán tước, tống bọn chúng  ngục.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han/chuong-6.html.]
Mùi m.á.u tanh   cha ngày càng nặng.
Công chúa nửa tháng liên tiếp  gặp cha,   cha   lục soát thanh lâu, bụng nhưng thế nào cũng   yên, đập vỡ bộ đồ , giống như một nàng  đàn bà chanh chua hét lớn: "Gọi Bùi Ngọc về đây! Gọi về đây!"
Cha trở về, vết m.á.u   còn  lau sạch, giọt m.á.u đọng  khóe mắt, cả  toát  vẻ yêu dị mê hoặc, mùi m.á.u tanh thoang thoảng lơ lửng quanh chóp mũi, cha trong khung cảnh , ngược  so với lúc sạch sẽ, càng mê hoặc lòng  hơn.
Công chúa  lóc nhào  lòng cha, nức nở: "Phò mã,    về thăm ,  buổi tối ngủ  ,   sợ,    nuôi nữ nhân bên ngoài  !"
Cha cố ý lấy vết m.á.u  khô  tay bôi lên mặt nàng ,  khẩy: "Nghĩ linh tinh gì ."
Bây giờ cha quyền khuynh triều chính, là cánh tay  của Bệ hạ, cho dù là công chúa, cũng  thể lay động cha mảy may.
Công chúa nức nở hít hít cái mũi đỏ hồng: "Vậy   ,  lâu như   về nhà,  đang bận gì ?"
Cha  đến mê hoặc, khẽ đáp: "Bận g.i.ế.c ."
Công chúa ngẩn   nhanh chóng trở  dáng vẻ  quan tâm, ghét bỏ oán trách: "Người gì mà   đích  động thủ, đám khốc  nuôi trong chiếu ngục đều là lũ vô dụng  , còn  bẩn tay của ."
Cha  nàng  chằm chằm  chớp mắt: "Công chúa  hỏi   g.i.ế.c những ai ?"
Nàng   chút hứng thú : "Ai ?"
Cha  tuấn  mặt lộ  nụ  hiếm thấy thật lòng: "Phu nhân của Lý ngự sử,   của Giang thị lang, kế thất của Tiết thái phó, còn  Minh Hoa quận chúa."
Cha mỗi khi   tên của một , nụ   mặt công chúa  giảm  một phần.
Những   đều là những kẻ năm xưa giúp công chúa  nhục mẫu  .
Giọng công chúa run rẩy: "Vì, vì   g.i.ế.c bọn họ..."
Cha thở dài: "Phụ hoàng của nàng tuổi tác  cao, càng ngày càng mê đắm mỹ sắc, những   đều là  cung thỉnh an hoàng hậu,  xui xẻo  phụ hoàng của nàng sủng hạnh, trong đó  hai   mang trong  long thai,   việc cho bệ hạ,  dám hỏi tại ."
Cha ung dung  nàng, trong mắt ánh lên một tia vui sướng hưng phấn: "Công chúa run rẩy cái gì?"
Nàng  hít sâu một , từ từ bình tĩnh , thở phào nhẹ nhõm như  thoát khỏi kiếp nạn: "Thì  là vì chuyện ,  còn tưởng là vì..."
Nàng  vội vàng ngậm miệng,   tiếp nữa, chán ghét : "Vậy các nàng  đúng là đáng chết, dám ở  mắt mẫu hậu leo lên giường của phụ hoàng, c.h.ế.t một trăm  cũng  đền hết tội, chỉ là  bẩn tay của  ."
Cha ánh mắt châm chọc: " là bẩn thật."