17
Tinh thần của công chúa  kém, từ  khi con trai chết, nàng   còn bình thường nữa.
Nàng  nhốt  trong phòng, ôm gối, chân trần  khắp nơi.
Chỉ khi  thấy cha, nàng  mới yên tĩnh .
Cha đút nàng  ăn cơm, nàng  ăn  bắt đầu suy sụp  lóc, nhận  với cha.
Nàng   là nàng   dính phúc khí của đích tử của đại công chúa nên mới mượn cái nôi , nàng    bên trong   mối mọt đục rỗng.
Cha an ủi nàng    , con  sẽ  .
Nàng   đến tê tâm liệt phế, cuối cùng ngã   Cha nức nở: "Phò mã,  đầu tiên  gặp , là khi  đỗ Trạng Nguyên,  cưỡi ngựa diễu phố, xuân phong đắc ý, biểu ca  đỗ Bảng nhãn,   mời  đến tửu lâu ăn cơm,     về nhà nấu canh cho nương tử, nương tử nếu ngủ trưa dậy  thấy  sẽ sợ hãi."
"Biểu ca đem lời   chuyện  kể cho   nhưng   ghi tạc trong lòng, đêm hôm đó   mơ, mơ thấy  là nương tử của ,  nấu canh cho , dỗ  ngủ, cùng  vẽ mày tây song, cùng  đổ thư bát ,  thật  c.h.ế.t trong giấc mơ đó,  bao giờ tỉnh  nữa."
"Mẫu hậu  là đích nữ quyền quý, từ nhỏ   dạy dỗ  đoan trang rộng lượng,   cung, chính là hoàng hậu, mẫu hậu  gối chỉ  một   là nữ nhi,   giống các phi tử của phụ hoàng, hiểu  lấy lòng phụ hoàng,  là quốc mẫu, tất cả   đều bảo   khoan dung độ lượng,   ghen tị, thế là  cứ như   phu quân của  hết đêm  đến đêm khác ngủ   giường nữ nhân khác mà  chỉ  ôm    giường,   a  a,  đến mức  phiền  chết, lúc đó  thề    nhất định  tìm một phu quân  nhất, đối  với , sủng ái , cả đời chỉ  một  ,     kẻ thất bại như mẫu hậu, kẻ thất bại chỉ  nhường nhịn!"
"Phụ hoàng  gối   nhiều con, mỗi năm đều  thêm đứa mới. Ta đến tám tuổi, phụ hoàng còn  nhớ nổi tên ."
"Ta sống trong cung, mẫu hậu chính là một pho tượng Bồ Tát,   đấu,   ác! Người chỉ  đợi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/han/chuong-9.html.]
"Người căn bản   thứ    tranh giành! Sủng ái của phụ hoàng  tranh giành,  tranh giành sẽ   thể diện của công chúa, tỷ    trong cung đều là kẻ thù khoác lên  huyết mạch  tình, chúng  tranh đấu lẫn , chỉ là để bảo vệ lợi ích của , chỉ là để sống, sống thành dáng vẻ công chúa, chủ tử nên  mà thôi."
"Ta   oán  nhưng phò mã,  thật sự ái mộ ."
"Tình yêu của mẫu hậu của  đều rối ren,   thể dạy  cái gì đây? Những năm nay, tranh đấu trong cung chỉ dạy   tranh giành,  là   coi trọng,  là công chúa,  nên là của    ? Ta cho  hạ dược  cũng là để  ngoan ngoãn  theo  mà thôi."
"Yểu Nương , nàng   xứng với , Khâm Thiên Giám cũng , chúng  mới là xứng đôi nhất, loại  ti tiện như nàng   xứng với Trạng Nguyên bụng đầy kinh luân như ?"
"Nàng  quá  rõ  phận của ,   rõ  phận của  trong cung, trong kinh thành sống  lâu ."
"Chủ tử chính là chủ tử,   chủ tử đều   , mạng của các nàng  còn  quý bằng mèo chó của chúng ! Phò mã, là    lời,  quá quật cường,   nên từ chối ,  là công chúa,  là chủ tử của các ngươi..."
"Phò mã,  đừng hận ,  yêu    , chúng   sinh một đứa con,  nhất định sinh cho  một thế tử,  đừng nạp ,  còn trẻ,  là  nhất mỹ nhân Trường An, các nàng  đều   bằng ..."
Nàng   năng lộn xộn,  đầu  cuối, nâng mặt cha lên  lẩm bẩm.
Tay cha giấu trong tay áo, ngón tay  khống chế  run rẩy.
Cha đang đè nén, đè nén ý  bóp c.h.ế.t nàng .
Cha  tốn bao nhiêu tâm sức mới đè nén  hận ý cuồn cuộn trong lòng, cha ánh mắt ôn hòa, khóe môi là ý  dịu dàng: "Được, chúng   sinh một đứa con,   nạp ,    thể nạp  ."
Cha khóe miệng ý  càng sâu, cha nâng mặt công chúa lên, chậm rãi : " , công chúa là  nhất mỹ nhân Trường An, công chúa ngày thường yêu nhất chính là gương mặt ,  ai  hơn nàng..."