Nhung trong phòng, nãy giờ cô  đến bụp cả mắt. Định bụng sẽ mặc kệ Mạnh, thế nhưng từ nãy đến giờ  Mạnh  cha đánh ruột gan cô  nóng phừng vì lo lắng cho . Cuối cùng đến lúc  chịu nỗi nữa Nhung mở cửa bước  ngoài thì cũng là lúc Mạnh  đánh đến gục luôn xuống nền nhà. Chiếc áo trắng  mặc, ướt đẫm mồ hôi cùng những vết m.á.u đỏ tạo nên một khung cảnh đầy bi thương 
Nhung chạy vù tới, ôm chầm lấy chồng ,   yếu ớt đưa tay lên chạm  mặt cô, thều thào câu xin , bất giác lòng Nhung nhũn , bao hờn giận chỉ còn  nỗi xót xa. Cô ôm lấy ,   sang  cha . Cô 
-Con xin cha đừng đánh   nữa. Đừng để chồng con ch.et cha ơi.
Cái khúc cây  tay ông Hòa rơi xuống nền nhà cái bộp cùng lúc với những giọt nước mắt của Nhung tuôn rơi. Ông Hòa thở mạnh,    rằng  thẳng  trong. 
Ông  , bà Hòa mới lật đật  tới. Bà phụ Nhung đỡ Mạnh  phòng,  liên tục  với Nhung
-Con coi nó   thương nặng , nếu nặng quá thì  viện  con. Chứ lỡ  gì là cha con  tù đó.
Nhung   cũng sợ nên lập tức kéo áo Mạnh  để xem    thương chỗ nào nữa  ? Với xem vết thương  nặng cần  viện xử lý ? Thế nhưng khi Nhung  đưa tay chạm  áo Mạnh thì Mạnh  đưa tay nắm chặt lấy tay của Nhung,  đó bất ngờ ôm chặt lấy cô. Mạnh thều thào 
-Anh  ? Chỉ cần em ở bên , chịu tha  cho  thì những vết thương  với  chẳng là gì cả!
Mấy ngày  đó Mạnh ở luôn bên nhà vợ, , tự cảm thấy  lầm của  gây , vì sự nhu nhược, ham  của  mà khiến cho vợ  suy nhược cả cơ thể nên giờ phút    bù đắp  cho vợ…
Mạnh lo lắng quan tâm vợ từng miếng ăn giấc ngủ, luôn tay luôn chân phụ  vợ chăm cô ở cữ như  mới sinh  đó. Cho nên  thấy  sự chân thành và hối  của con rể cha  của Nhung dần  còn trách Mạnh nữa. Và Nhung cũng , cô dần mở lòng với Mạnh hơn, cũng do một phần cô cảm động  Mạnh, một phần  cô ở bên khuyên nhủ. Mẹ cô  vợ chồng ai cũng  lúc cãi ,   lúc nào đứt tay cũng  chặt bỏ. Vả  sự lựa chọn  là của Nhung, khi cô đòi li dị   khuyên cô nên suy nghĩ cho thật kỹ. Bà chỉ khuyên như thế chẳng xúi cô bỏ chồng, cũng chẳng xúi tha thứ. 
 khi   dạy xong Nhung hiểu cuộc hôn nhân  với cô   đến lúc chấm hết. Cho nên cuối cùng  những ngày Mạnh chăm sóc cho , Nhung dần mở lòng  với  hơn.
Mạnh từ ngoài  , chiếc áo sơ mi đẫm cả mồ hôi. Trên tay là tô cháo nóng hổi nghi ngút khói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-11.html.]
Nhìn vợ, Mạnh khẽ cất giọng 
-Em ăn chút cháo nha. Lúc sáng   nhà máy xong ghé quán cháo đầu đường mua cho em đấy. Ở đó cháo cá lóc nấu ngon lắm em.
Nhung lắc đầu, cả cơ thể như  chút sức sống  đắng miệng nên chẳng  ăn gì
-Em  ăn  ngán lắm 
Mạnh vẫn kiên trì thuyết phục. Gương mặt vì mấy hôm  ngủ,   chạy qua  2 bên lo công việc nên giờ đây phủ đầy mệt mỏi 
-Em  ăn thì bao giờ mới hồi phục. Ngoan  , em ăn một chút cho khỏe  nha em.
Mạnh  thổi  cẩn thận mút một muỗng cháo đưa lên miệng chờ Nhung nuốt lấy. Tuy cổ họng còn đắng, nhưng vì  Mạnh bên cạnh cô  còn thấy tuổi  hơn nên dù miệng thấy đắng, dù khó nuốt nhưng cũng cảm thấy tô cháo    ngon.
Nhung ăn một lúc thì cũng hết tô cháo Mạnh mua. Sau đó  đỡ cô  xuống, cẩn thận gắp thêm vài cục than bỏ  chậu để  giường cho vợ   cho ấm . Xong việc,  định đem cái tô   bếp rửa thì bất ngờ bên ngoài phòng  vợ  bước . Đằng  là  ruột của .
Nhìn thấy , Mạnh lập tức  dậy, còn Nhung lúc  đối với cô, cô  khó xử, thế nhưng vì nể mặt chồng, và cũng như Nhungg ở nhà  nên Nhung gặp bà vẫn lễ phép chào hỏi bà .
-Mẹ mới qua!
Mạnh cũng lên tiếng
-Mẹ!