Nghe tiếng chồng, Nhung vội giật , bước xuống xe xong cô thật lây, tự cảm thấy mà giờ đây với cô cảm giác xa lạ và ghê sợ… …Mà thôi hít một cho tâm trạng định, Nhung liền bình tĩnh trả lời :
- À gì !!!
Mạnh vợ trả lời thì cô , lắc lắc đầu mấy lượt dắt xe nhà,cô cũng từ từ ,định rửa chân cho sạch ngủ thì vô tình lúc cô phát hiện phía nhà một cái nhà bỏ trống, kiểu cái kho thì , cũng lớn lắm, nhưng bao phủ bởi cây cối um tùm. Vô thức thấy tò mò. Lại con Linh cũng Nhungg tắm. Nhung lập tức hỏi nó ngay
-Linh, cái nhà đó là nhà gì , ai ở ko bỏ trống?
Linh Nhung giữ tay nên nó cũng mà nhiều chuyện với Nhung
-Dạ con bà chủ kể cái đất ngay đó lúc xưa chet nhiều, vì là chet cháy nên chấp niệm họ lớn lắm, nữa đêm ai qua đó cũng ma nhát hết, còn cả tiếng gào thét ghê rợn nên mấy chục năm qua cứ bỏ hoang. Bà chủ thì tiếc đất nên cho xây cái kho để vựa lúa và cất củi đó mợ.
Nghe kể thôi mà Nhung rùng cả , vô thức liên Hòaởng trong đó con ma Nhungg vòng vòng nửa. Lạnh cả sống lưng Nhung nhanh chóng luôn phòng . Bỏ mặt con Linh chả hiểu gì cứ đực theo cô
Trang Nhungg giường, thấy vợ hấp tấp chạy , chạy thở hổn hển khuôn mặt thì tái mét, chột , bật nhanh dậy lập tức hỏi cô:
-Nhung chuyện gì mà em chạy như ma rượt hả?
Đa xuống giường,mặt mày xanh lè thở gật gật cái đầu với chồng:
-Tự nhiên con Linh kể chuyện ma mà em sợ ạ?
Mạnh nhíu mày hỏi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-17.html.]
-Em ma ở , đừng Linh kể về cái nhà kho nha?
-Dạ đúng , nó kể ngay đó chet nhiều lắm nên cho xây nhà kho ở đó vì bỏ đất trống uổng. mà ma e thấy sợ quá?
Mạnh lúc phì với bộ dạng của cô, nghỉ vợ sợ ma đến . Thật tình thì ngày xưa cũng bà nội và kể , ngày ở ngay đất nhà là một xưởng dệt gì đó cũng quên . cháy. Lúc đó nhiều nên chet ngạt cũng nhiều. Sau đất bỏ hoang, ông bà nhà mua . Rồi mới cho xây lên kho chứa lúa. Chứ chuyện ma cỏ quan tâm đến nên cũng chẳng kể nhiều.
Cảm thấy Nhung Nhungg sợ về con ma, Mạnh buồn thươn vợ nên liền vươn tay ôm cô lòng xoa xoa đầu cô , bảo
"Ngủ cô nương,ma cỏ gì ở đây!!! Ngoan xuống ngủ em?
Nhung vẫn tò mò về chuyện con ma mà. con Linh kể, nhưng cũng nhắc đến nhiều nên cô đành xuống giường chìm luôn giất ngủ một cách thật nhanh .. trong giấc mơ cô còn thấy tới cái nhà kho, và còn ở đó tiếng một giọng nữ cứ vang lên kêu cô cứu lấy họ.
...Được một tuần bé Trinh xuất viện,thời gian đó Nhung cũng lên xuống thăm con bé và chồng lắm lúc bà họp ở cơ quan, mà chồng cô thì đối với cô cũng chẳng thái độ gì từ hôm đó nữa nên cô cũng yên tâm phần nào,trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Cứ nghĩ chuyện khởi sắc thì ai ngờ trưa bé Trinh xuất viện chồng cô đưa bé Trinh từ viện về bắt đầu chuyện tiếp..
Từ viện về nhà, xuống xe chồng cô và chị Lài bế bé Trinh phòng cho nó nghỉ,cô và con Linh dọn cơm xong thì cô mời bà và gọi luôn chị Lài ăn.
Hôm nay chồng cô nhà máy từ sớm nên chung mâm, mà dạo chồng thì cũng ko khắt khe với Nhung nửa nên cô đặt cách ăn chung mâm với bà,chỉ con Linh là ăn ở nhà ,Nhungg lua miếng cơm miệng kịp trôi xuống cổ họng thì tự dưng bên cạnh chồng , Nhung chị Lài lên tiếng
-Bà chủ hôm nay đeo sợi dây chuyền bà quá, sang trọng hết phần thiên hạ đó bà?
Số là hôm nay họp chi bộ, ở đó đông nên bà Sáu mới lấy sợi dây đeo, mới đeo khen nên bà khoái chí lắm ý môi bà phút chốc càng thêm đậm.
-Con cứ dẻo miệng, cái dây bà
mua cả năm đấy, mắc lắm nên bà dám đeo thường xuyên, đính cả hột xoàn nữa , bữa mỗi bà tiệc đeo đường con ko đấy chứ ai thấy cũng đều trầm trồ khen khiến cho bà dịp mát cả mặt.