Bé Trinh  thấy sự đồng ý của bà nội thì đưa hai cái tay bé xíu về phía cô ý  cô bế nó,Nhung khẽ , trong lòng vì hành động  của con bé mà cô vui theo, ôm lấy con bé  lòng , dù   con cô nhưng cô thấy thương nó lắm,vì con bé còn nhỏ   xa  nó  nếu như...Mạnh thât lòng thương cô  lẽ cô cũng nguyện cả đời  chăm lo bù đắp tình cảm cho con bé ..ai ngờ....chuyện  tới mức như thế  cô cũng chẳng    thể ở  bên Mạnh bao lâu nữa… bất giác nghĩ đến Nhung  chạnh lòng
Con bé  cô bế thì thích lắm, nó đeo cô suốt thôi,đến khuya buồn ngủ nó mới chịu buông cô ...Chị Lài  về phòng đưa điện thoại  cho cô xong thì  chồng cô liền bảo cô về nhà ,còn cho cô vài trăm bỏ túi, cô  gọi xe mà về.
Lúc   bà cô ấm lòng thật sự,đến phút cuối khi cô  chán chường và thất vọng với cái gia đình  thì bà   đổi thái độ, cô thở dài, trong lòng  lăn tăn.
Nhung cảm ơn bà   phía ngoài bệnh viện bắt xe ôm  về....
Ai ngờ mới   khỏi phòng bệnh cô  gặp ngay chị cùng phòng tay Nhungg xách bình nước  ,cô cũng lịch sự chào chị,chị thấy cô liền kéo tay   bộ hỏi nhỏ nhưng thật chất  oang oang cái giọng
-ủa em,con bé trong phòng ko  con ruột em hả,hèn chi chị thấy ko giống là chị nghi lắm mà?Mà nha khi nãy lúc   chị thấy con bé nào  chung với chồng em  tận cổng đó em..
Cô bất ngờ  chút khó chịu khi  tin đó , con Linh đúng là quá trơ trẻn mà, cả Mạnh cũng …nhưng liếc thấy   xung quanh  cô với ánh mắt hiếu kỳ  cô cũng ngại,cô vội  đổi sắc mặt điềm tỉnh  trả lời cho qua
-Con bé đó là em em,nó bệnh chắc gặp chồng em nên  em nó hỏi thăm thôi,ko gì  chị, thôi chị  với con bé ,em về nha..
Cô bước  vội,chị đó đằng  còn  với theo...
Ơ....ơ...em...nhỏ .. hỏi xong mà....
...Ngồi  xe về  giữa đường Nhung vô tình  qua công viên   mà Mạnh đưa cô  dạo ,tự dưng vô thức nhớ  câu chuyện khi gặp  đàn ông , cô nhanh chóng liền kêu chú xe ôm dừng , cô trả tiền  chú về  xong cô  từ từ  công viên và thầm mong sẽ gặp  ông . 
Và  thể ông trời  một  nữa sắp đặt. Một  nữa ông   xuất hiện. Có lẽ ông   loanh hoanh ở quanh đây thì 
-Chú ơi,chú  xuống cho con hỏi chút chuyện  ko chú?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-23.html.]
Người đàn ông đó  xong liền  xuống cạnh Nhung nơi ghế đá.
-Cô.. hỏi  chuyện gì?
-Dạ,hôm bữa con  đến đây,   chuyện với chú một  . Chú  nhớ ?
Ông   Nhung   
- nhớ chứ   quên . Hôm nay cô đến để báo tin về con gái  đúng ?
Nghe ông  hỏi Nhung khẽ lắc đầu
-Dạ ? Trước khi tìm chị , chú cho con chút thông tin về chuyện của chị  và  Mạnh   chú?.
Ông  gật đầu với câu hỏi của Nhung, khẽ đưa tay gỡ chiếc nón  cũ sờn  đầu xuống,  đàn ông với gương mặt khắc khổ, nheo nheo đôi mắt đưa tay tìm trong túi rút  một tấm ảnh cũng  cũ
-Cô   trong hình chứ?
Đa  tấm hình trong ảnh là  con gái mặc áo dài đỏ  bên cạnh choàng tay Mạnh chồng cô,ko cần nghĩ nhiều Nhung cũng   ai ..Nhung vội 
"Chú đây là... chị Loan
Ông   gật đầu,   ánh mắt hướng  xa xa gợi buồn nhớ 
-Cô  đúng  đó,con nhỏ tên Loan là vợ  của thằng chồng cô,con gái của ...?
-....