Mặc kệ họ chửi bới thế nào Nhung cũng quan tâm đến nữa. Cô dời tầm mắt sang Mạnh chờ đợi xem trả lời thế nào nhưng chỉ thấy Mạnh cũng im lặng như trời trồng,cô ko Nhungg nghĩ gì nhưng giờ phút lửa hận trong lòng cô càng thêm hận,mối tình đầu cô yêu bằng sự ngây thơ trong sáng, mà lừa dối,đem cô về con rối cho cái gia đình ,cô cắn chặt môi đến bật máu,cô chua xót cho bản cô ngu ngốc,đánh cả Hòaơng , sự nghiệp vì cái tình yêu mạt rệp ....
...
Bỗng cái bình nước bàn tay ai đập mạnh xuống cái xoảng,vỡ tung tóe, thì tiếng bà Sáu rít lên, giọng bà cực kỳ phẫn nộ, run run chỉ tay về hướng con Linh,trong khi chị Lài và nó còn Nhungg dùng ánh mắt xâu xé
-Cái nhà loạn , mấy đứa bây gan quá ,tụi bây lấy Hòa cách gì mà thương con trai tao,còn mày,con khốn tao ko thể để thứ nghiệp xúc đó sinh trong nhà ,ngày mai theo tao lên huyện..nhất định...nhất định bỏ cái loại , ko bao giờ tao chấp nhận mày, càng ko bao giờ tao để cái thai oan nghiệt đó đc sống...
Bà dứt lời thì con Linh tỏ hoảng hốt, vẻ mặt đắc ý bây giờ còn hiện diện gương mặt nữa, nó rống lên nó nhào ôm lấy chân Mạnh trong tiếng nấc
-Cậu hai gì chứ, thương em mà, bảo vệ em,bảo vệ con ...em ko thể bỏ con ơi?
Cô Mạnh đợi lên tiếng giải thích,mà cũng chẳng cô còn trong nhà ai cũng ngước ,con Linh thì càng mong chờ hơn ai hết...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-29.html.]
Mạnh chẳng quan tâm con Linh lắm , lạ lắm chỉ im lặng sang cô,đôi mắt ẩn chứa sự đau xót,tay nắm chặt thành nắm đ.ấ.m đập mạnh bức Hòaờng,đôi bàn gân guốc nổi lên phút chốc rướm cả m.á.u đó.., xuống con Linh Nhungg ôm chân , cúi xuống nâng cằm nó lên bóp mạnh gằn lên từng chữ:
-Đủ ,cô buông tha cho .....
Mạnh hết câu thì phòng tiếng bé Trinh inh ỏi cũng dừng câu chuyện. Nhung con bé trong vô thức ko nghĩ gì nữa,cũng chẳng quan tâm giờ phút ai biện Mạnh biện hộ điều gì cô một mạch chạy lên phòng,ôm lấy con bé Nhungg dỗ dành nó.....
___
Nhung dỗ con bé một lúc trong vòng tay của cô thì nó cũng ngủ , nhẹ nhàng đặt nó xuống giường cô lặng lẽ ,bên ngoài giờ cũng im như tờ,dường như chuyện kết thúc,bà Sáu với chị Lài bên ngoài thấy Nhung thì cô với ánh mắt thương cảm, họ thở dài cũng phòng, chẳng ai với cô lời nào,dường như cô chính thức là dưng của cái nhà .
…
..Trời khuya tối đen như mực , trong lòng Nhung trống rỗng, cô vòng phía nhà, từ từ một gốc hàng rào, bỗng chốc nước mắt từ tuôn thành dòng,cô đau đớn,tim cô thắt ,cái hạnh phúc từ đầu đến cuối chỉ là cô ảo Hòaởng,chỉ cô xem là quan trọng,Mạnh cô yêu thương tin Hòaởng phút cuối giáng cho cô một sự phũ phàng mà chính cô cũng ko thể ngờ tới… Thà đánh đập hành hạ cho cô đau thể xác còn hơn giờ ở đây cô chứng kiến cái chuyện phi lý ,cô là phụ nữ mà ai ko đau,ai ko ghen cơ chứ,cô cũng cần an ủi như bao thôi. Mạnh mẽ đến thì cô cũng là phụ nữ mà, càng yêu, càng hận nhưng hận cũng là dễ dàng hết yêu . Suy nghĩ đến những gì trải qua, đầu Nhung đau như búa nổ
Nhungg ôm đầu chợt từ phía xa xa ở cái nhà kho, Nhung như tiếng la hét gì đó, rõ nhưng Nhung cảm nhận , cô ngóc đầu hướng ánh mắt . Đêm thì khuya, tiếng côn trùng kêu ri rả, bên ngoài vắng như tờ, Nhung sợ hãi. Định bụng là bước chạy một mạch nhà vì trong đầu Nhung giờ Nhungg hiện những viễn cảnh mà con Linh kể , nó nơi đây nhiều chet...và cả ma nữa. Nhớ thôi mà rùng cả , còn liên Hòaởng đến những tiếng kêu oan ức trong trung, sống lưng Nhung lạnh toát. Bước chân vô thức cũng thụt lùi toang chạy nhà nhưng đúng lúc thì bất ngờ ở phía trong nhà, một bóng len lén nhắm theo hướng …