Mẹ Nhung cảnh thì thở dài mặt sang hướng khác,nhưng với tính tình cha cô,cô rỏ,khi ông quyết định chuyện gì sẽ chẳng bao giờ lung lay..
-Không cần nhiều,con Nhung cũng ko cần dọn đồ,theo cha về,cha mua đồ mới hết…
Vừa ông lôi Nhung khỏi Mạnh,Mạnh bên ôm chặt cô cố gắn van xin rối rít
-Cha,con xin cha đừng bắt Nhung về ?con hứa sẽ bao giờ con tổn thương vợ con nào nữa cha..
Nhung Mạnh trong lòng vô thức xót xa, nếu như từ ngày đầu yêu thương con như thế thì lẽ chuyện ngày hôm nay xảy . Nhung đau lòng, bên nào cô cũng thương, cũng dằn xé tâm can cả. mà… Mạnh van nài cha Nhung cũng nhanh chóng dập đầu van xin cha cô, hy vọng ông sẽ vì thương cô mà mềm lòng
-Cha,con ko về ,con sống ở đây ,con cũng ko xa chồng con, giúp con khuyên cha ...
???
Bà Hòa con gái đau khổ nên lòng bà ko nỡ chia rẽ định khuyên chồng thì ông Hòa lớn tiếng quát lên,giọng ông uy nghiêm đến mức tất cả cũng phát sợ..
-ghe lời cha về,còn ko cha c.h.ế.t ở đây cho con lòng?
Nhung sững sờ, cô cha là ,tình yêu thương bao năm ông dành cho cô,cô ko thể nào giờ cãi cha ..nghẹn ngào cô sang Mạnh, đàn ông cô yêu hận, hai tay gạt nước mắt cô ..
- Thôi em về, đừng buồn,từ từ em khuyên cha ... ở lựa lời cho vui ...bao giờ cha hết giận em sẽ về...yêu …
Mạnh im lặng gật đầu, đáy mắt dâng lên từng tia đau đớn cùng cực..Từ từ cánh tay buông vợ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-57.html.]
Bà Sáubiết ko thể nào thuyết phục với cha cô nên bà đành bất lực cô xe theo hai ông bà thông gia về, con trai Nhungg đau khổ, lòng bà Trinhn đầy ân hận ngổn ngang trăm nỗi bộn bề.. Bà thụp xuống, hai tay ôm ngực, từng giọt nước mắt mặn chát lặn dài, chuyện là do bà,nếu bà quán xuyến cái nhà ,thì cớ sự,con bà bên ngoài độc đoán bao nhiêu giờ phút bà yếu đuối gấp bội...hôn nhân của con trai bà ko hạnh phúc cũng do nơi bà…
……..
Về đến nhà nơi Nhung từ nhỏ sinh nhưng cô chẳng thấy vui chút nào cả mà ngược còn mang theo nhiều nỗi phiền muộn,cô cha vì lo cho cô nên mới như thế,cô ko trách cha , chỉ là cô còn việc , và lời hứa với cha chị Loan cô thực hiện , cũng như là cô rời xa bé Trinh, con bé chỉ mới học,trong nhà xảy nhiều chuyện cô sợ ko ai lo cho nó...
…
Mấy ngày về nhà,Nhung nhốt trong phòng chẳng thiết tha ăn uống gì cả, đem thức ăn lên cô cũng ko thèm , bà Hòa đành bất lực,bà thương con đôi xuống khuyên nhủ chồng thì chỉ nhận câu trả lời cứng ngắc của ông
-Nó ko ăn thì bà khỏi cần đem lên nữa, cho chó ăn , thà nó c.h.ế.t trong nhà đỡ tức hơn là để nó về bên đó...
....
Lại về Mạnh,ngày ngày đều đặn qua bên đây quỳ xuống xin ,năn nỉ cha vợ cho gặp cô nhưng với tính của ông Hòa thì xem như chẳng thể nào lung lay nổi ông , lời Mạnh ko thể lung lay ông ...mà ngẫm nghĩ cũng ai chia rẽ tình duyên con cái,ông Hòa cũng loại ko hiểu lý lẽ,chỉ là phận cha, , con chịu nhiều uất ức ông ko cam tâm..Lần tay chân cô trầy trụa lòng ông đau như cắt da cắt thịt,ông dặn lòng ko thể nào để cô về nhà đó một nào nữa...dù ông chia rẽ con rể và con gái ông thật sự ông ko đành lòng...
....
Ở trong phòng,mỗi
Mạnh sang Nhung đều ,điều ,cũng chạy ôm lấy nhưng mấy hôm cha cô khóa cửa nhốt cô,điện thoại cũng tịch thu,cô ko còn cách nào khác, cũng khó xử, về bên nhưng sợ chọc cha giận cha mệnh hệ gì cô tội ...Cô…nhớ…,nhớ …càng đau lòng hơn khi ngày ngày đều quỳ nhà để cầu xin..tại tình duyên của cô oái oăm thế chứ...
...