Nhung chạy một đoạn  đến đường lớn ,bụng  của cô chợt nhói lên đau thắt cơn đau càng dồn dập khiến Nhung lả cả mồ hôi nên lập tức  im , lẽ do ăn uống thất thường thời gian qua bên bao tử của Nhung  vấn đề . Nhung  tựa lưng  cái cây xanh lớn bên đường, tay cô đưa xuống xoa xoa ngay chỗ đau ở bụng của  thở hổn hển,  đó cố gắng thở bình thường , chờ cho qua cơn đau Nhung mới tiếp tục  dù cho bây giờ cô  nóng lòng   thấy sự thật. 
Men theo con lộ lớn, đến con lộ nhỏ dòng  hoà với dòng xe chen chúc ,bàn chân cô chậm rãi bước  vỉa hè,gương mặt thất thần hướng  về phía …Bình thường từ nhà Mạnh   chợ Nhung  thuê xe ôm  nên thấy  gần, bây giờ  mệt   bộ, đoạn đường  vẻ như dài  hơn 
Con đường quen thuộc về nhà chồng, từng bước  qua Nhung  cảm thấy như hai chân  nặng như Nhungg đeo vài tấn đá. Cô nhớ vài tháng  mỗi   qua cô đều   bên cạnh, dù là hận , dù   tổn thương Nhung hết   đến  khác, thì ký ức đó   ngày cả hai đều cùng vui, cùng , cùng cay đắng, cùng chia sớt nỗi buồn thế mà giờ thì...hết ..hết thật . Nhung cô xót xa,bàn chân cô đau nhói,cô cụp mắt cúi  xuống mới chợt nhớ thì  lúc nảy vội  mà cô quên ko mang theo dép...
Nhung khẽ  buồn, cứ  tấm   bây giờ  tàn tạ thì  lẽ ko ,nhưng  cô yếu đuối,ko còn chút sức sống nào...
Cứ thế bước qua từng con đường,nơi nào cô cũng  thấy  hình bóng   qua..hoá  yêu một  chính là đau tận tâm can thế ...
Cuối cùng cũng đến nơi cần đến, ngôi nhà  mặt quen thuộc. Nhung khựng chân   bên cạnh bờ rào. Cánh cổng rào đóng im lìm, cô chần chừ định đưa tay mở cửa thì chợt khựng  ánh mắt cô dán chặt  chiếc xích đu ngoài sân, hình bóng quen thuộc đó chỉ cách đó  lâu từng là của cô nhưng  bây giờ chợt Nhung  cảm giác xa lạ  .
Mạnh  đó,  ảnh cao thẳng tắp với áo sơ mi trắng bên cạnh chiếc xích đu,  kế ko ai khác chính là chị Loan vợ cũ của ,  mà   cha chị  cho Nhung xem mặt chị trong tấm ảnh  cũ...
Tuy bên ngoài chị Loan ốm, và  vẻ  còn nét  của thanh xuân, cũng như sức khỏe   định nhưng Nhung vẫn nhận  là chị…Nhìn sang Mạnh, đàn ông cô yêu Nhungg  chuyện với chị , ánh mắt lo lắng  chuyện gì đó với chị, tay  còn bưng tô cháo đút cẩn thận từng muỗng cho chị ăn, ánh mắt xót xa  lâu lâu  nở nụ  với chị vô thức  hình ảnh  trái tim Nhung như  vỡ vụn  từng mảnh…
Chị  về ,  vợ đầu tiên của  về ,  của bé Trinh  về …Vậy thì…cuộc hôn nhân của Nhung cũng xem như chấm dứt…Dù  từng nghĩ đến, nhưng khi  chuyện xảy  vẫn khiến cho Nhung  chút gì đó xót xa cho phận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-62.html.]
Rồi thì Mạnh chồng cô sẽ  hạnh phúc bên gia đình ,bên vợ hiền,con ngoan, tất cả  chuyện sẽ trở về với quỹ đạo cũ. Con Linh  lãnh án, Khôi  chết, và chị Loan  bình an trở . Chắc chắn cũng chẳng còn ai  đào bới  câu chuyện ở phía  nữa. Và Nhung cô cũng sẽ im lặng rời ,  đến một nơi chỉ  cô sinh sống.
Nghĩ đến đây thôi Nhung  đau thắt lồng n.g.ự.c mắt vẫn cứ dán chặt lấy ...Lần  nữa thôi cho cô in sâu hình ảnh  một   nữa  về  cô sẽ sống một cuộc đời mãi mãi ko  liên quan đến 
...Là ,tại  giữa  nhiều yêu thương,   chọn em để buông bỏ?
..Là em,tại    nhiều từng trải,em  chọn  để khắc cốt ghi tâm
..........
Chậm rãi Nhung  đầu bước  vì   khi Mạnh  thấy cô   gây  ồn ào  đáng , nhưng Nhung   bước thì   gặp  Mạnh    về đến,bà  thấy cô lập tức mừng rỡ  
-Nhung con về   ko  nhà,thôi   với   con? 
Nhung bất ngờ khi gặp bà trong  cảnh nhà xen lẫn với sự lo sợ Mạnh phát hiện. Cô  trả lời bà mà chỉ một mực đưa mắt   cũng   Mạnh   thấy cô,chân  định chạy đến,chân cô Nhungg khựng  thì   tiếng  khác vang lên?
-Anh  ơi,  ở  ở ngoài đó là ai  ?