Nhung lúng túng nhưng vẫn nhẹ chào cũng lịch sự trả lời
-Dạ,tình cờ quá ha...Mấy gặp mà em dịp chào hỏi!!
-Em tên gì thế,cho quen em nha vui quen với em..?
-Dạ em tên Nhung,còn ? em bác gái Nhungg quản lý trong khách sạn gần đây đúng ko ạ,?
-Anh tên Tuấn. em gần đây mà em bao nhiêu tuổi ? Sau lâu nay ở đây mà ko gặp em nhỉ?
-Em còn nhỏ hơn lắm...em lên đây lâu , chỉ là dịp bắt chuyện với thôi ạ.
-Thế hôm nay dịp thì cho cơ hội chuyện nhiều với em hơn đấy nhé!
-Dạ.
Hai chuyện vui vẻ thì chợt phía bên đường chiếc ô tô màu trắng bất ngờ nổ máy, ánh đèn xe chiếu thẳng mắt cô khiến cho cô khó chịu. Tuấn thấy thì chắn mặt che ánh sáng giúp cô, cho đến khi chiếc xe đó chạy khuất dần…
Nhung dụi mắt, khi định thần thì cô lập tức lên tiếng với Tuấn
-Em cảm ơn !!
Tuấn Nhung đầy tình ý
-Không gì em, xe đó cũng ko lịch sự nhỉ, pha đèn mặt khác thiếu ý thức thế chứ?
Nhung né tránh ánh mắt đó của Tuấn. Cô lịch sự trả lời
-Chắc ko cố ý ..Thôi em nhà nha, cũng nhà ,trời cũng khuya ..
-Ok em..em nhà ..!!
Bước vô phòng, Nhung phịch xuống giường hôm nay trò chuyện với Tuấn nhưng hiểu tự nhiên giờ nỗi nhớ Mạnh vô thức kéo đến trong cô ,cô nhớ , giờ Nhungg nhớ cô ko? Hay là giờ Nhungg vui bên một mối quan hệ khác,còn bé Trinh nữa, lâu gặp cô chẳng con bé khỏe , học hành , nhớ đến mà con bé từng gọi là là cô ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-66.html.]
Nghĩ đến đây Nhung thấy nặng lòng, kể thời gian cũng trôi qua nhanh thật thấm thoát cô lên đây mấy năm , chuyện cũ trở thành quá khứ, nhưng mà trong lòng đến cuối cùng Nhung chẳng thể nào quên.
Qua hôm , Nhung đưa bác gái siêu thị
Nhungg đẩy Bác ngang khu vực quầy trái cây thì bác gái lập tức bảo Nhung dừng xe cho bác, bác đưa tay chỉ lên chỗ mấy quả cherry đỏ mọng. Bác Nhung
-Con mua giúp bác vài ký nha, ăn trái bổ m.á.u lắm con.
-Dạ, bác thích ăn trái hả, để con lựa nha.
-Không, bác mua cho con đó. Nhìn con ốm quá xanh xao. Ăn nhiều cho bổ nha con.
Nhung khựng tay bác, bác cứ quan tâm tới cô khiến cho cô chợt thấy cảm động vô cùng, vô thức giọng nghẹn luôn.
-Bác với con quá, từ ngày con lên đây ở với bác lúc nào bác cũng nghĩ cho con. Con để cảm ơn bác cho hết đây ạ.
-Con nhỏ ,bác coi con như con bác thôi gì mà ngại..con Trai bác gặp gia đình vợ tử tế,cưới vợ như chị con là phước của gia đình bác ..Tụi nó suốt ko thời gian thăm bác,giờ con bác thấy vui nhà vui cửa là đằng khác..ko ngại nha con..
-Dạ...Con cảm ơn bác
- Sao cứ cảm ơn con khách sáo lắm..thôi hôn, cứ xem bác là con ngại với bác. Nè chọn con tranh thủ qua quầy khác mua đồ.
-Dạ.
Qua hôm
Từ dưng sáng bác gái bão Nhung dọn tủ đồ giúp bác, lúc mở tủ Nhung khỏi bất ngờ, quần áo váy vóc của bác nhiều, sơ qua Nhung đếm tầm cả trăm bộ, bộ nào cũng sang cũng hợp thời trang cả. Nhìn đống quần áo ngổn ngang Nhung mới lên tiếng hỏi
-Bây giờ thì bác định gì với đống đồ ạ.
Bác gái tự lăn xe di chuyển đến, bà đưa tay cẳm lên chiếc váy màu tím nhạt trong đống đồ lên. Gương mặt phút chốc tự nhiên trầm lắng hẵn. Giọng Bác buồn buồn ánh mắt man mác nhớ về những kỹ niệm xa xưa
-Những bộ váy ngày xưa bác thích, bác mặc họp mặt bạn bè hoặc tham gia những buổi tiệc quan trọng. Đến khi vụ tai nạn năm đó cướp đôi chân bác thì bác cũng cất chúng từ đó. Hôm nay con soạn giúp bác cái nào kín đáo nhất thì để qua một giỏ gửi cho từ thiện, vì nếu những bộ lộng lẫy quá từ thiện kỳ lắm con, vì từ thiện cho nghèo cho họ những bộ váy đó họ cũng mặc . Còn những bộ còn mới, nếu con đem ngoài cửa hàng gần đây, họ nhận thanh lý đó.