Nhung chưng hửng, cảm giác bây giờ vì những lời  của Trinh mà cô như thể  Nhungg là tội đồ nên Nhung  dám tiến tới nó một bước nào, mặt cô tái , nữa lo lắng, nữa bức dọc vì  hiểu  con bé  cứ  ác cảm với cô nhiều đến .
Trinh cứ run rẩy la hét,  khi  thấy ai giúp  con bé càng  Nhung càng tỏ  hoảng loạn hơn. Cuối cùng đột nhiên từ  xích đu nó phóng xuống đất một cái phịch  cắm đầu cắm cổ chạy một mạch luôn.
Thấy con bé chạy mà Nhung thêm hoảng, vì sợ nó  cẩn thận sẽ  té nên Nhung lập tức chạy với theo con bé, mà quên mất rằng bản  cô mới là  nên cẩn thận
-Trinh đừng chạy, mau    dì    gì hại con . Trinh ơi 
Với sức con nít thì   chạy nhanh hơn Nhung  nên chạy chỉ một đoạn là cô cũng theo kịp nắm tay con bé .  oái oăm  Nhung  nắm  thì Trinh  vùng vẫy đẩy mạnh Nhung . Lại đúng chỗ sân  rong bám thế là cả Trinh và Nhung đều  trượt ngã.
Á….
Tiếng la hét thất thanh vang lên. Lài Nhungg trong phòng gấp đồ,   lập tức theo phản xạ cô  chạy vội , tiếng Trinh  thất thanh, cả  đầy bùn đất cùng lúc đó ngoài cổng  chồng Nhung cũng  chạy xe về tới,  bé Trinh  ngất, cả  dính bẩn, bà Sáu lo lắng khôn cùng.
Đá chống xe xuống, bà Sáu chạy vội đến , bà cùng Lài đỡ lấy bé Trinh lên  ôm chầm lấy con bé, con bé  té đau quá với do Nhungg hoảng nên  dữ lắm, bà suýt so ôm cháu  lòng. Chị Lài cũng thế, con bé té chị  rối lên kiểu như  lo cho con bé   sợ   chồng Nhung đánh nên  chạy đến là nắm tay nắm chân  xoay xoay  bé Trinh xem   thương ở  ko? Cũng may  một hồi xem xét thì  thấy con bé  trầy ở  cả nên mặt Lài cũng giãn  mấy phần. Bà Sáu thì thở phào khi cháu nội  ?
Nhung cũng  ngã bất ngờ xuống nền đất, nhưng cũng may là đất mùa mưa, thêm lầy nên cũng mềm , với   cái Nhung xử lý tình huống cũng nhanh,  ngã là theo phản xạ Nhung đưa tay ôm lấy bụng  nên cô   cả. Chỉ  ê cái m.ô.n.g thôi.
Nhìn thấy Nhung cũng  ngã nên chị Lài để bà chủ bế bé Trinh, còn Lài vội chạy sang đỡ Nhung  dậy, chị hỏi han đủ kiểu
-Mợ    hả,   đau ở  ?
Nhung  vững vàng, hít một  cho bớt run và để cảm nhận xem cơ thể     cô mới trả lời chị 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-7.html.]
-Em   chị ạ.
Nhung  trả lời xong thì bên  ánh mắt bà Sáu  trừng lên lộ rõ sự tức giận  Nhung, nhưng bà   chửi cô mà trái ngược   buông lời  chút nhân nhượng với chị Lài
-Con Lài? Tại   để con Trinh chạy  ngoài  một . Mày ở trong nhà  cái quái gì  hả?
Chị Lài  bà chửi thì run bần bật, gương mặt tái  lắp bắp trả lời
-Dạ con xin  bà, con…con ..  con sẽ trông con bé cẩn thận hơn.
-Mày còn định để cho cháu tao té một  nữa   mà  còn   hả. Mày  tao cho mày nghỉ việc luôn  hả? Đồ thứ ăn hại mà!
Nhung  đó,   chồng  chửi mà cô cũng rùng  theo,  nghĩ là bà  hung dữ đến thế, dù  thì cũng là việc sơ suất ngoài ý  thôi mà với  bé Trinh cũng   gì nguy hiểm. Thấy chị Lài cúi đầu sợ hãi, Nhung lập tức lên tiếng  chị 
-Dạ trong chuyện  cũng một phần là  của con, do con bé thấy con nó sợ nên mới chạy  té đó . Không liên quan chị Lài . Con xin  .
Bà Sáu nguýt dài với Nhung, vẻ mặt khó chịu nhưng  hiểu  bà  trả lời với Nhung  nhẹ nhàng
-Mẹ   lên tiếng trách con nên con khỏi  xin với xỏ..Lỗi  là của con Lài? Lài tao dặn mày  nhiều , Chẳng  tao  dặn dò là  trông chừng con bé cẩn thận  cho nó tiếp xúc  lạ   hả? Tại  còn để xảy  chuyện ?
Lài cúi đầu run rẩy đáp 
-Thưa bà,tại con Nhungg dỡ tay dọn đồ trong phòng nên   để ý kịp mong bà....tha tội....
-Có tội là   phạt để  gương cho kẻ khác, chứ   tha gì hết. Tao  đuổi mày nhưng tao phạt mày một ngày ko  ăn cơm,tháng  trừ lương, Nếu còn ko lo cho con bé  thì   đừng  trách…