Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Lẩn quẩn mãi hoài nghi trong đầu nên khi chạy qua khách sạn một đoạn thì Nhung đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tuấn và kêu Tuấn dừng xe. Bị gọi đột ngột nên Tuấn cũng ngạc nhiên lắm. Thắng xe  theo ý Nhung  cau mày hỏi
-Gì thế em   dừng?
-À  gì  cho em xuống nha,em  tí việc, về  ,xíu em về?
-Không ,giờ khuya ,em   nguy hiểm lắm,để   cùng em?
-Anh cứ về  ,xong em về liền ko   ...?
- ...
Lần  Tuấn  vẻ  khó tính  nhất quyết ko  theo ý Nhung  cô cũng  bực ,nhưng nghĩ  thấy Tuấn vì là Nhungg lo cho  nên mới  nên Nhung đành để  chở về luôn. Tự hứa với lòng  khác nhất định cô sẽ tìm hiểu tiếp...
......
Một ngày nữa  trôi qua...Sau khi vệ sinh cá nhân cho bác gái và đỡ bác lên giường ngủ. Nhung len lén bước  ngoài  sang phòng . Cô  cho  một chiếc váy mới và trang điểm một chút cho bắt mắt. Ngó đồng hồ  10 giờ tối cô lập tức rón rén mở cửa bước  ngoài  đó cẩn thận khóa cửa    thật nhanh theo hướng  cần đến…
An ninh khu   tốn nên dù là đêm  khuya  bộ nhưng Nhung cũng yên tâm lắm. Với  đa    ở thành phố đều sống về đêm, đêm càng khuya đường xá càng nhộn nhịp nên chỉ cần để ý một chút thì Nhung nghĩ chắc chắn sẽ an …
Nhung  gần đến khách sạn bỗng nhiên tim cô đập thình thịch, hồi hộp đến mức mồ hôi lạnh rịn  cả hai bàn tay, và đúng như dự đoán của Nhung,chiếc xe màu trắng đó  đỗ ngay ngắn  cửa nhà hàng.
Có một bác bảo vệ canh xe,  thấy Nhung cứ  bên chiếc xe bác liền  vội   nheo nheo mắt . Giọng ồn ồn lên tiếng 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/hanh-phuc-tim-lai/chuong-71.html.]
-Cô là ai,ở , đến thuê phòng nghỉ   mà giờ  còn ở đây?
Nhung lễ phép lựa lời  với bác  
-Dạ Con..con là bạn của chủ khách sạn ,  mới gọi con đến..Chú cho con  nha…
Bác  Nhung  phần hoài nghi.   khi  Nhung trả lời, tự nhiên  hiểu  bác  nghĩ gì nữa liền thu  ánh mắt hoài nghi   lập tức  chỉ tay  trả lời Nhung
-Ủa  cô là bạn của sếp hả,   Nhungg ở gian phòng bên ,cô  thẳng qua đó đừng qua bên khu vực tiếp tân sẽ   hỏi giấy tờ đấy…Hay cô  cần  gọi    ?
Nghe  Nhung thót cả tim, nhưng vẫn cố bình tĩnh xua xua tay cho bác   nghi ngờ
-Không cần  bác, chuyện riêng nên   gọi con sang thôi.
Bác bảo vệ lúc   . Rồi cho Nhung  luôn...Nhung   dễ dàng thì mừng lắm, nhưng  nụ  của bác bảo vệ tự nhiên cô  chợt nghĩ hình như bác bảo vệ  nghĩ cô và chủ nhà hàng   gì nên mới dễ dãi ?..nghĩ đến đây Nhung đỏ cả mặt lập tức  nhanh  trong luôn. Dù  bác  hiểu lầm thì cũng hên chứ  thì  lẽ Nhung     .
…
Bước chân nhẹ nhàng theo hướng bác chỉ, gian phòng khang trang sạch sẽ  xây riêng và tách biệt với khu vực khách sạn  nên Nhung cũng   nhân viên ở đây  phiền. 
Đưa đôi mắt . Phía   hai căn phòng, Một căn đóng cửa im lìm còn một phòng còn  Nhungg sáng đèn… Vô thức Nhung từ từ bước chân  gần căn phòng Nhungg sáng đèn đó, mỗi bước chân  như  muôn vàng tảng đá đeo  càng  gần tim Nhung càng đập thình thịch cho đến khi   cửa phòng và   trong.
Nhung trố mắt cả   bất động như Hòaợng như  tin  chính mắt  khi cô  qua khe cửa Nhungg mở.