Khi Nhung Nhungg chú tâm trong thì bên ngoài bất ngờ Nhung cảm nhận một bàn tay Nhungg nắm lấy tay . Cô giật xoay thì tiếng gọi thương vang lên
-Mẹ Nhung!
Nhung sững như tin mắt . Bé Trinh, con bé Nhungg nắm tay cô. 5 năm trôi qua dài nhưng cũng ngắn. Con bé ngày nào bây giờ cao lớn xinh gái hơn nhưng giọng vẫn đổi.
Bất chợt khi Nhung còn Nhungg đực thì một nữa Trinh đưa tay ôm vòng lấy eo Nhung thật chặt. Con bé
-Con nhớ .
Nhung xúc động, cả cô run lên ôm lấy Trinh siết chặt, mừng mừng tủi tủi, cảm giác như thể mất thứ quý giá nhất cứ ngỡ sẽ bao giờ gặp nhưng nay đối diện. Thật lòng mà , Nhung bao giờ nghĩ Trinh nhớ đến cô nhiều như ?
Nhung cúi xuống, nước mắt nhoè , cái ôm hai tay Nhung đưa lên áp hai bên mặt của Trinh. Giọng cô nghẹn, nhưng vui lắm
-Sao con ở đây. Mấy năm nay con sống hả, nhớ con quá !
Trinh , nước mắt con bé rơi xuống khắp mặt, dụi đầu liên tục lòng Nhung, Nhung cũng thế, cũng vì khoảnh khắc mà cô vui đến mức quên cả mục đích đến nơi , chỉ ước rằng thời gian dừng đúng giây phút để tình cảm của cô và Trinh giữ nguyên vẹn.
Nhung nghẹn ngào trong xúc đông nên cứ xoa lấy đầu Trinh mãi. Con gái cô nay lớn, cao gần đến vai Nhung , còn xinh nữa
Không để Trinh trả lời, Nhung hỏi dồn dập
-Sao con ở đây hả, bây giờ con với ba sống thế nào ?
Trinh ngước mắt Nhung xoay đưa tay chỉ căn phòng mặt.
-Ba ở trong đó kìa . Ba nhớ lắm đó?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-72.html.]
Nhung sững theo tay con bé, thật lòng mà Nhung hồ nghi trong lòng nhưng cũng chắc chắn đó là Mạnh. đến khi Trinh , Nhung một nữa thật sự vô cùng kinh ngạc. Vừa lúc trong căn phòng , mà Nhung mong nhớ mấy năm trời cuối cùng mặt cô bằng da bằng thịt.
Không gian bây giờ dường như ngừng hẵn. Nhung giật ,tay cô luống cuống buông Trinh ,hô hấp cũng vì thế mà trở nên ngừng đập. Chớp mắt mấy , cô ko thể tin đối diện với là Mạnh.
...…Không thể nào Nhung lắc đầu mấy lượt… đến khi một nữa Nhung mở mắt … cô vẫn chính là .
Cô thất thần chôn chân luôn tại chỗ. Có quá nhiều bất ngờ dành cho Nhung lúc nên cô thể nào giữ bình tĩnh. Cô tự hỏi là chủ một khách sạn to lớn chứ, thể nào trong vài năm Mạnh giàu đến như ? Hàng ngàng câu hỏi xuất hiện trong đầu nhưng Nhung thể câu trả lời.
Nhung , mặc áo sơ mi màu đen thả hai cúc áo, bây giờ cực kỳ trai và quyến rũ,tóc tai chải gọn gàng,bao lâu ko gặp ko ngờ khi thấy nữa, chuẩn chạc hơn nhiều, lẽ thời gian trôi qua cho Mạnh sa ngã mà ngày càng thiện bản hơn thì . Và gặp Nhung ko phủ nhận tim cô vẫn đập loạn mấy nhịp vì ...
...
Khi cả hai Nhungg và im lặng, thì bất ngờ từ đằng tiếng bước chân vội vã chạy đến. Đứng đối diện với Nhung là Tuấn. Nhìn gương mặt Tuấn hớt hãi đổ đầy mồ hôi lẽ lo lắng nhiều cho Nhung
-Nhung em đây, bác gái ko tìm thấy em nên gọi hỏi, tìm em nãy giờ..?
-Em....?
-Em cái gì về cho … ơ nhưng mà ?
Lúc Tuấn mới xung quanh và phát hiện sếp cũng Nhungg đối diện.
Tuấn ngỡ ngàng, kịp để hiểu chuyện gì thì giọng uy nghiêm quen thuộc vang lên, thanh âm to đến nỗi Nhung giật cả
-TUẤN.. về ... Ở đây chuyện của .
-Ơ sếp…sếp