Tuấn ngạc nhiên định hỏi nhưng khi thấy đôi mắt lạnh của Mạnh thì im luôn. Và cả sự im lặng của Nhung. Có lẽ hiểu giữa Nhung và Mạnh mối quan hệ đặt biệt cho nên cuối cùng dù . Dù trong lòng khó chịu Tuấn vẫn chấp nhận về.
...
Tuấn rời . Cũng là lúc Mạnh dịu giọng Trinh lên tiếng.
-Con phòng ngủ sớm . Đừng chạy lụng tung nữa.
Nghe ba bảo, nhưng Trinh vẫn lưu luyến Nhung nên phụng mặt chịu
-Con ngủ, con Nhung ở với con.
Mạnh liếc con bé, giọng rõ to
-Ba bảo con ?
Con bé lúc thể , vì vốn dĩ con bé sợ thái độ răn đe của Mạnh cho nên dù nỡ rời xa Nhung vẫn buông tay Nhung . Trước khi Trinh còn với Nhung một câu.
-Mẹ Nhung đừng bỏ Trinh nữa nha. Trinh yêu .
Nhung gật đầu, đôi mắt chớp chớp cố cho đừng với Trinh
-Ừ hứa. Con ngủ .
Trinh qua Mạnh, con bé còn căn dặn.
-Con ngủ đây. ba hứa giữ Nhung cho Trinh đó.
Bây giờ chỉ còn Mạnh và cô. Anh chằm chằm càng Nhung lúng túng nên sang chỗ khác ko dám nữa,còn lúc bước từng bước đối diện cô bình thản
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-tim-lai/chuong-73.html.]
-Đến đây gì?
Nhung câu hỏi thốt từ miệng Mạnh, vô thức cô đưa mắt . Anh lạnh nhạt với cô ,lời chẳng còn Hòa vị yêu thương nào cả, dường như xa lạ, thái độ của lạnh lùng đến mức cô sợ,bao nhiêu dự định đến đây của cô điều vì lời của tan biến,khóe mắt cô đỏ lên rưng rưng dòng lệ. Cô đến đây để gì? Câu hỏi khiến Nhung buồn im lặng. Đến đây để gì thật sự cô cũng hiểu . Chỉ là tự dưng cô , đến xem thử giác quan của là đúng
...
Mạnh đối diện với những giọt nước mắt của Nhung, tim như ai bóp nghẹn. Anh thở mạnh, vô thức đưa tay lên chạm mắt cô lau mấy giọt nước mắt rơi xuống.
Vì cái đụng chạm , tự dưng Nhung bừng tĩnh, cô thoát khỏi nỗi nhớ nhung bao năm qua, nhanh chóng thụt lùi mấy bước xa Mạnh. Khuôn miệng cô run run lên tiếng
-Đừng…
Mạnh vẫn , đối diện với Nhung, giọng khàn
-Tại năm đó em tự ý bỏ ?
Nhung Mạnh đau lòng đến mức cắn chặt cả môi mãi một lúc khi cô bình tĩnh mới từ tốn khẩy ko ngại đáp trả
-Vì rời xa .
Nghe đến đây Mạnh khỏi tức giận, tim đập mạnh nóng cơ thể cũng tăng lên..Hai tay đưa lên bóp chặt hai vai của Nhung. Trong giọng giờ đây thật sự hề chút nào
-Tại em bỏ , em rời xa đến ? tại ko cho một lời giải thích,tại bảo đợi em về mất biệt, năm đó tìm em suốt mấy tháng trời ngày ngày tìm em,đêm đêm nhớ em…Em bỏ trong thời gian suy sụp nhất, chẳng một ai bên cạnh, chẳng một ai an ủi. Một thằng đàn ông từ một gia đình hạnh phúc phút chốc chẳng còn gì. Rồi đến bây giờ trôi qua mấy năm trời xa cách khi gặp thì thấy em vui vẻ bên con trai khác,em bảo ? Phải đối diện với em như thế nào đây hả Nhung?
Nghe từng lời Mạnh , oán trách, giận dữ khiến tim Nhung như ngừng đập ,tuần m.á.u cũng ngừng chảy ,cô ngây ngốc ngước , đầu tiên cô thấy ,cô lúng túng chẳng gì nên cũng theo,giọng cô nghẹn ngào đáp trả
-Chẳng năm đó đưa chị Loan trở về,chẳng cả nhà đoàn tụ hả, cũng bỏ em, chẳng đến tìm em nữa… bây giờ trách móc em? Mạnh là tại bỏ rơi em mà?
Vừa Nhung ,những giọt nước mắt bất lực,tủi phận ấm ức cứ thi rơi xuống cô chẳng thể nào kìm ..Mạnh đó hết những lời Nhung , giả vờ nữa mạnh mẽ dang tay ôm trọn Nhung lòng, rõ từng cái nấc lên của Nhung. Lòng đau đớn vô cùng, ngờ con gái yêu hiểu lầm ý tự ý và mà cả hai chịu đau khổ suốt mấy năm qua thế . Nhìn Nhung tựa như ngàn vết d.a.o đ.â.m tim ...tại tất cả là tại do ..
-Anh xin là sai, đến tìm em muộn ?