Mẫu  Triệu Chi Hành thấy  lanh lợi, liền đưa về nuôi.
Từ đó,  trở thành con dâu nuôi từ nhỏ của Triệu gia.
 
Triệu gia  mấy khá giả, phụ   mất sớm.
Lúc  đến mới bảy tuổi,  bắt đầu theo mẫu   học xay đậu, nấu tàu hũ.
 
Đến năm mười một, mẫu   mắc bệnh phổi nặng, qua đời  lâu  đó.
Ta và Triệu Chi Hành — khi  mới mười hai tuổi — chỉ đành nương tựa lẫn  mà sống.
 
Hắn là kẻ yếu ớt, chẳng nhấc nổi vật gì nặng, chỉ  vùi đầu  sách.
Tiền trong nhà phần lớn cũng  tiêu tán vì thuốc thang cho mẫu  .
 
Từ việc lớn đến việc nhỏ trong nhà,  đều gánh lấy.
Tự  chăm sóc vườn rau, nuôi gà vịt,  đậu hũ đem bán lấy tiền nuôi sống hai .
Từng đồng mua bút mực, trả học phí cho , đều từ tay  mà .
 
Thỉnh thoảng  cũng giúp một tay — vẽ tranh,  chữ mang  bán.
 miệng  than:   thật tổn hại đến thanh danh nho nhã của .
 
Hà Uyển là con gái duy nhất của thầy dạy tư thục cho .
Trong mắt Triệu Chi Hành, Hà Uyển chính là vầng trăng  cao:  đẽ, dịu dàng, thông minh, tao nhã,  vướng bụi trần.
 
“Vô Song, rảnh rỗi nàng cũng nên học  sách nhiều .”
Mỗi khi tán thưởng Hà Uyển xong,    sang thở dài với  như thế.
 
Ta siết chặt đôi tay nứt nẻ vì sương giá, cảm thấy  hổ.
 
📜 Bản dịch nhà Hồ Vân, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Hồ Vân Truyện" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Với , Triệu gia là ân nhân cứu mạng.
Còn Triệu Chi Hành  là vị hôn phu của .
 
Hắn  tuấn,  học,   nhiều thứ mà   rõ.
Ta ngưỡng mộ, cũng yêu mến  — tất cả đều là chuyện tự nhiên.
 
 ... lấy   thời gian để học chữ?
 
Gà vịt đang chờ cho ăn.
Con lừa kéo cối xay thì cứ rình lúc   để ý là lười biếng.
Ta  canh cho nó  đều.
Mà sữa đậu xay xong còn  kịp nấu.
Củi bếp  tự tay chẻ.
Tàu hũ khách trong thành đặt, cũng là  đích  đem giao.
 
…
 
Thuyền khẽ chòng chành.
Ta choàng tỉnh khỏi giấc mộng.
 
Ngước  vầng trăng tròn đang treo lơ lửng giữa trời đêm.
Ta khẽ thì thầm:
 
“Triệu mẫu, con  chăm sóc Triệu Chi Hành suốt sáu năm.
Ân tình năm xưa, đến đây… xem như  trả hết.
Từ nay...  còn nợ gì Triệu gia nữa.”
 
4.
Trời   khuya,  mà Lục Vô Song vẫn   về.
Triệu Chi Hành  thứ ba mươi hai thò đầu  ngóng cửa lớn, trong lòng bắt đầu thấp thỏm lo âu.
 
Lục Vô Song vốn nhát gan,  từng  bắt cóc một , nên từ đó về  đêm  dám bước chân  khỏi nhà.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-phuc-vo-song/chuong-2.html.]
Hồi mới đến Triệu gia, nàng chẳng nhớ  gì cả, gặp  lạ là bật .
Đi  cũng  nắm c.h.ặ.t t.a.y áo  mới thấy yên tâm.
 
Giờ chắc nàng đang run rẩy co ro ở góc hẻm nào đó .
Nghĩ đến đây, Triệu Chi Hành  khỏi   tìm.
 
 lúc , Hà Uyển dịu giọng cất tiếng gọi:
 
“Triệu ca ca,  chúng  cùng  tìm Lục cô nương nhé?
Chuyện hôm nay là do  mà ,  thật sự thấy áy náy.”
 
Lời  dứt, lòng bất mãn của Triệu Chi Hành với Lục Vô Song  dâng lên  nữa.
 
Chỉ vì một mảnh vải vụn mà dám tát ,  còn ngang nhiên đòi hủy hôn.
 
Thôi kệ, cứ để nàng nếm mùi lang thang đầu đường xó chợ.
Cho nàng  thế nào là khổ sở, để   khỏi ghen tuông vô cớ mà gây chuyện.
 
Hắn liếc  Hà Uyển, lòng thoáng d.a.o động.
Giá mà Lục Vô Song cũng dịu dàng, thấu tình đạt lý như Hà Uyển thì   bao.
 
Chờ nàng  ,  nhất định sẽ dạy cho nàng một bài học.
 
5.
Từ đường thủy,   chuyển sang đường bộ,    thuyền.
Lặn lội hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đến đất Phúc Châu.
 
Ta  nơi bến tàu,  quanh cảnh vật  xa lạ  quen thuộc, lòng  chút ngẩn ngơ.
 
“Tiểu ca, từ đây đến ngõ Liễu Chi  đường nào?”
 
Một   bụng chỉ đường giúp .
Ta cảm tạ  rời .
 
Trong ký ức của , ngõ Liễu Chi vẫn dừng  ở mười một năm .
Rất nhiều chi tiết vụn vặt đều  mơ hồ.
 
Năm , giặc Oa tràn đến, đốt phá cướp bóc khắp nơi.
Sau khi xây dựng , ngõ Liễu Chi  chẳng còn là nơi  từng nhớ.
Trước cửa nhà cũ từng  một cây liễu to, nay cũng  thấy bóng dáng.
 
Dưới chân, nước trong mương chảy lặng lẽ.
Ta đang thất thần thì một bà lão  ngang qua,    .
 
Bà  mặt , kinh ngạc thốt lên:
“Cháu là... con bé nhà họ Lục ?”
 
Ta chần chừ gật đầu.
Bà cụ liền nắm lấy tay , ngắm tới ngắm lui:
 
“ là cháu giống  cháu như đúc. 
Mấy năm nay cháu    ?”
 
Nói chuyện một hồi,  mới  bà là Phương bà bà – hàng xóm  đây.
 
Lúc   bắt cóc, đầu óc hoảng loạn đến mức mất trí nhớ, mãi mấy năm gần đây mới bắt đầu nhớ   đôi chút.
Cho nên  từng  về.
 
…  về thì  chứ?
Phụ mẫu đều  mất,    cũng chẳng còn nhà để về.