Hành Trình Của Công Chúa: Sống Ở Trường An Chẳng Dễ Dàng - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-12-13 13:59:05
Lượt xem: 357

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9fDwCq6fO5

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong giọng của mang theo vị chát đắng nồng đậm, phảng phất như để gặp , vượt qua vạn núi ngàn sông.

 

Ta cảm thấy một sự nhẹ nhõm, chỉ khi ở mặt A Tắc, mới thể thỏa sức , mặc sức , mặc sức tùy hứng.

 

Ta mấp máy môi, định gì đó.

 

Lại khác cắt ngang.

 

"Khải bẩm tướng quân, thủ cấp của kẻ cầm đầu loạn quân Lục Diệu mang đến, nên xử trí thế nào, xin tướng quân chỉ thị."

 

A Tắc vui mừng : "A Ngọc, dùng kế sách của ngươi thu phục loạn quân của Lục Diệu . Trận , công lao của ngươi thể kể hết, ngươi mới là đại công thần thật sự."

 

Cơ thể cứng đờ, thể cử động.

 

Giây phút đó, cảm nhận sâu sắc, thế nào gọi là g.i.ế.c g.i.ế.c tâm.

 

Ta về phía , đó cũng ngẩng đầu lên, chính là Ngụy Tướng.

 

"Công chúa điện hạ mưu tính sai sót, thật khiến khâm phục."

 

Ngụy Tướng vuốt râu, mặt mày tươi , nhưng thấy rõ sự tinh ranh tính toán trong mắt ông .

 

Ta như rơi xuống vực sâu, cả tin dữ đ.á.n.h cho ngây dại.

 

Ta đẩy A Tắc , ánh mắt gắt gao chằm chằm cái hộp trong tay Ngụy Tướng, góc hộp còn dính m.á.u tươi.

 

Ta chậm rãi bước qua, mở cái hộp .

 

Ta thấy thủ cấp của Sư phụ Lục Diệu. Ngài c.h.ế.t nhắm mắt, gương mặt đầy vẻ kinh ngạc, dường như hiểu chuyện gì đang xảy .

 

Ta cũng hiểu...

 

Ta cảm nhận một thứ gọi là vận mệnh.

 

Nó khiến thể chấp nhận, nhưng cũng thể khước từ.

 

Ta vô thức nhận lấy chiếc hộp, thất hồn lạc phách ngoài.

 

A Tắc hiểu, nghi hoặc chắn mặt , ngưng mắt , nắm lấy tay áo .

 

"A Ngọc, ngươi ?"

 

"Ngươi giận ?"

 

"Hôm đó, thật sự tưởng c.h.ế.t, cố ý giấu ngươi."

 

"Ngươi về gặp ngươi..."

 

"Lục Diệu là Sư phụ !" Cổ họng nghẹn , giọng khàn đặc như thú dữ.

 

A Tắc kinh ngạc mở to mắt, ngón tay đang nắm lấy tay áo trong nháy mắt cứng đờ.

 

Khoảnh khắc đó, lẽ cũng cảm nhận một thứ gọi là mệnh, yết hầu chuyển động vài cái, nhưng thốt nên lời.

 

Hồi lâu, mới khàn giọng : "A Ngọc, ."

 

Ai chứ?

 

Ta cũng ...

 

Ta từ từ lùi , tay áo từng chút một tuột khỏi tay . Ta xoay , từng bước từng bước về phía .

 

Ta thấy tiếng bước chân của A Tắc đuổi theo , nhưng một tiếng quát lớn chặn bước chân .

 

"Bệ hạ!"

 

"Các tướng sĩ đều đang đợi ngài. Đại Chu diệt vong, các tướng sĩ đều vất vả . Ngài nên khao thưởng ba quân, ăn mừng ba ngày."

 

Giọng Ngụy Tướng lạnh như băng.

 

Ta khựng bước chân.

 

Phải !

 

Đại Chu diệt vong.

 

Ta trở thành công chúa tiền triều .

 

Ta đầu Ngụy Tướng một cái, Ngụy Tướng cũng .

 

Ánh mắt giao phong, như binh đao gặp .

 

lưng Ngụy Tướng là vô tướng sĩ, từng ánh mắt hung ác chằm chằm .

 

Bọn họ tuy giương danh hiệu vì mà khởi binh, nhưng thực chất là vì công danh lợi lộc của chính , là vì khai quốc công thần.

 

Bọn họ mới lật đổ thiên hạ của nhà họ Triệu, thể để công chúa họ Triệu đắc thế?

 

Người tiếp theo bọn họ chèn ép e rằng chính là vị công chúa vong quốc là đây.

 

Trong khoảnh khắc , vận mệnh của và Mẫu hậu, mà giống đến thế.

 

30

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-cong-chua-song-o-truong-an-chang-de-dang/chuong-20.html.]

Ở cổng cung, gặp Ngụy Chiêu đang thở hồng hộc và Khang Lạc đang lóc sụt sùi.

 

Ngụy Chiêu thấy , mặt đầy hổ. Hắn cứng nhắc quỳ xuống, cúi đầu thật thấp.

 

"Xin... ..."

 

"Ta... đến... muộn... !"

 

Khang Lạc nhào tới, nàng hoảng loạn giải thích.

 

"Không trách Ngụy Chiêu. Là thấy trong loạn quân, sợ gặp bất trắc, mới sai giữ . Ta chỉ cứu , lỡ việc của ngươi ?"

 

"Mẫu hậu ? Phụ hoàng ? Đám loạn quân đó hại Phụ hoàng Mẫu hậu ?"

 

Ta lập tức đoán sự thật.

 

Ngụy Chiêu cô một trong Hoa Kinh binh hoang mã loạn, khéo gặp Khang Lạc đang trốn tránh loạn quân.

 

Khang Lạc sai chặn Ngụy Chiêu , mà Ngụy Chiêu cắt lưỡi, giải thích rõ...

 

Mọi chuyện cứ thế xảy một cách khéo léo và đột ngột.

 

Khang Lạc hiếm khi lấy hết dũng khí cứu một , nhưng trớ trêu hại mất hai yêu nhất.

 

Ta sẽ bao giờ gặp Sư phụ nữa, cũng mất khả năng với A Tắc.

 

Ta và vốn dĩ là cố nhân trùng phùng, biến thành cừu nhân gặp mặt.

 

Ánh mắt lạnh lùng nàng . Chỉ thấy nàng ăn mặc như một nông ph. Khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ. Sau lưng nàng là hàng trăm hộ vệ, ánh mắt ai nấy đều tinh , là cao thủ trong các cao thủ.

 

Một đội tinh nhuệ thế chỉ thể là do Mẫu hậu sắp xếp để bảo vệ nàng .

 

Nàng trăm tinh nhuệ, còn cô độc một .

 

Nàng muôn vàn sủng ái, còn cùng một ngày mất Mẫu hậu, Sư phụ và A Tắc.

 

Giây phút đó, nợ mới thù cũ cùng ùa về. Ta rút trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng cổ nàng .

 

"Tại ?"

 

"Tại là ngươi?"

 

"Tại lúc nên cứu thì ngươi cứu, lúc nên cứu thì ngươi cứ nhất quyết cứu?"

 

"Tại ngươi c.h.ế.t trong đám loạn quân , tại ?"

 

Giọng thê lương như lệ quỷ đòi mạng , hận nàng đến tột cùng.

 

Khang Lạc sợ c.h.ế.t khiếp. Nàng lùi liên tục, cẩn thận giẫm vạt áo, ngã xuống đất, nhưng theo bản năng vẫn ôm chặt lấy bụng.

 

"Ta ..."

 

"Ta thật sự ..."

 

"Ta chỉ giúp ngươi..."

 

"Ta cũng chạy trốn một , đến cung cứu ngươi và Mẫu hậu..."

 

Ta như gì đó nghẹn ở cổ họng, ngụm m.á.u dâng lên cuống họng thể kìm nén nữa, "phụt" một tiếng phun ngoài.

 

Kiếp chắc mắc nợ Khang Lạc nhiều, nên kiếp nàng mới hành hạ như .

 

Ta khuyên nàng lương thiện, nàng quả nhiên lương thiện một , nhưng như đòi mạng của .

 

Ta trở về phủ công chúa, đóng cửa ngoài.

 

Không lâu , A Tắc cho đưa đến một cỗ quan tài, bên trong là t.h.i t.h.ể của Sư phụ Lục Diệu.

 

Ta tự tay khâu đầu và thể của Sư phụ. Tuy đường kim mũi chỉ của , nhưng nghĩ Sư phụ chắc sẽ chê.

 

Những năm ở chùa Vân Sơ, các ni cô mới đến đối xử với hiền lành.

 

Họ đều là hộ vệ mà Sư phụ bồi dưỡng cho , bồi dưỡng nhiều nữ hộ vệ như đương nhiên tốn kém lớn.

 

Cho nên, mỗi gặp ngài , ngài đều đang lo lắng về tiền bạc.

 

Lúc còn nhỏ, sẽ đưa tiền ít ỏi của cho ngài .

 

Ngài xoa đầu , khoan dung nhân từ, phong thái của cha.

 

Ta ngài nghĩ cách kiếm tiền. Mắt ngài sáng lên nếu là con trai thì mấy, giận dỗi thèm để ý đến ngài cả năm trời.

 

Khi lớn hơn một chút, ngài , may mà là con gái nếu thể lớn đến chừng .

 

Sau , ngài hỏi Nữ hoàng , trả lời !

 

Ngài ha hả, đắc ý dạt dào, dường như tự hào vì sắp đào tạo một vị Nữ hoàng.

 

ngài thất vọng .

 

Ta trở thành Nữ hoàng, ngược trở thành công chúa vong quốc.

 

Nước mắt trong nháy mắt tuôn rơi như mưa rào, từng giọt từng giọt rơi xuống mặt ngài , phảng phất như ngài cũng đang .

 

Loading...