Hành Trình Của Mẹ Kế Vượt Thời Gian - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-08-16 14:53:02
Lượt xem: 85
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói là , Nguyên Khang chạy về nhà lấy giỏ tre, mang theo cái kẹp gỗ mà đây hai Đường cho nó, với Phong Ngọc Lan họ một tiếng chạy .
Phong Ngọc Lan dặn dò một câu bảo bọn nhỏ đừng chơi đến muộn quá, trời đang lạnh, ở bên ngoài quá lâu dễ cảm lạnh lắm.
“Vâng ạ.”
Nguyên Khang đáp , A Tráng mang những thứ y hệt Nguyên Khang, cả hai cùng rời khỏi khe núi, chỉ sợ Yêu Muội đòi theo.
Con bé đó nhỏ xíu mà thích chơi lớn, theo còn cẩn thận trông con bé, sợ gai hạt điều đ.â.m .
Anh hai Đường cho chú ba Đường xuống ở công xã mới mang thịt đến nhà cô, đó mới đến nhà .
Nhà chị cả Đường là xa nhất, cho nên định đến đó cuối cùng, khi mang đến đó xong thì đúng lúc về nhà đẻ của chị dâu hai Đường.
Lúc đến nhà thì cả gia đình đều đang ở nhà hết, thấy hai họ mang thịt đến thì cả mà mợ cả đều vui mừng.
“Thằng hai, em dâu, đây sưởi ấm .”
Anh cả họ nhiệt tình mời họ .
“Không thể ở lâu , còn đến nhà chị cả nữa.” Anh hai Đường chỉ nhận lấy điếu thuốc của cả họ nhưng nhà, vẫy tay với cưỡi xe bò .
Điếu thuốc đó cũng hút, lát nữa sẽ đưa nó cho cả.
Chị dâu họ đợi họ mới đến nhà bếp cắt thịt, thật cũng ít, tận ba cân hơn, nạc mỡ đan xen lẫn .
Cũng xem là thịt ngon.
“Lúc nãy em thấy trong gùi của họ vẫn còn hai miếng thịt nữa, trông lẽ mỡ hơn, cũng nặng hơn miếng thịt đưa chúng .”
Chị dâu họ lẩm bẩm.
Mặt mợ cả biến sắc, trợn mắt cô : “Nói lung tung gì thế! Mang thịt đến cho chúng là , tại còn so sánh gì?”
“Nhà đẻ con mang mấy miếng thịt sang đây? Không cũng là miếng thịt nạc nhất kém nhất ?”
Anh cả họ bước thì hai thế, lập tức quở trách chị dâu họ một trận: “ thấy cô về nhà đẻ ở đúng !”
“Em chỉ lẩm bẩm vài câu thôi mà, gì chứ.” Chị dâu họ dọa một phen vội vàng lên tiếng.
Kể từ lúc cô còn quán xuyến cái nhà nữa thì thái độ của cha chồng dành cho cô cũng còn như xưa, tức c.h.ế.t .
“Cô vẫn gì ?”
Anh cả họ lạnh lùng, sang miếng thịt: “Chỉ cần ngày mai thức dậy thấy miếng thịt ít chút nào thì cô cút về nhà cô ! Thích bù đắp cho nhà đến thì ở chỗ gì nữa.”
“Em !”
Mặt chị dâu họ đỏ ửng lên, cách đây lâu, em trai cô mới trả hết tiền nợ lúc , cô thấy miếng thịt đúng là lấy một ít về nhà , nhưng bây giờ chồng vạch trần như thế thì cho dù cô lấy cũng dám nữa.
Cậu cả bên cạnh lấy vại muối, gì cả, chuẩn đem thịt ướp, như thịt sẽ lâu hư, nhà họ dự định hai mươi tám tháng chạp mới mổ heo, còn tận vài ngày.
Màn đêm buông xuống, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn cũng bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, đồ ăn buổi trưa còn khá nhiều nên cơm tối đơn giản, hâm nóng lên là ăn .
Sườn heo hầm cho nên ăn mềm hơn lúc trưa, thậm chí một phần lúc gắp lên thì xương và thịt tự tách .
Phong Ngọc Lan còn món nước chấm ớt, nếu như thấy đủ cay thì thể chấm thêm.
Nguyên Khang và cha Đường thích, bốn Đường Minh Sơn cũng thích ăn như thế .
“Cũng họ tặng thịt xong hết nữa.”
“Có xe bò nên nhanh lắm, lẽ đến nhà đẻ của chị dâu .” Đường Minh Sơn .
Nói mãi mãi đến chuyện ngày nhà họ Chương mổ heo, đương nhiên Đường Văn Tuệ qua đó giúp một tay.
Ăn cơm tối xong, Phong Ngọc Lan và Đường Minh Sơn đến thăm nhà chú ba Đường, Đường Văn Tuệ và Đường đến nhà bác cả Đường, Nguyên Khang và cha Đường ở nhà, trong bếp trông chừng miếng thịt đang hun khô.
Thị trấn điện nhưng trong đội vẫn lắp điện hết, ví dụ như đội của họ lắp điện thì sợ là đợi đến mùa hè năm .
“Lúc điện thì đều lắp, bây giờ nó gần ngay mắt như thế thì một lắp nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/hanh-trinh-cua-me-ke-vuot-thoi-gian/chuong-173.html.]
Nhắc đến chuyện lắp điện là thím ba Đường cảm thấy ngứa ngáy.
Lắp dây điện lên thì xây cột điện, chắc chắn chiếm một phần đất nào đó, thậm chí còn nơi sẽ chiếm phần đất riêng của nữa, cho dù chia bù phần đất khác nhưng một vẫn đồng ý, cho nên chuyện lắp điện cũng trì trệ.
“Dù gì lắp điện cũng là chuyện sớm muộn, bây giờ họ phản kháng cũng tác dụng gì.”
Xuân Phân lột khoai tây nướng .
“Vậy .” Phong Ngọc Lan gật đầu, cô ăn quýt mà Đường Minh Sơn lột: “Chị bác cả một nơi khuyên mãi mãi, còn bồi thường cho điểm việc, chị thấy những khác cũng như , nếu thì sẽ thấy chịu thiệt.”
“Còn .” Thím ba Đường đáp : “Vẫn còn đến lượt đội sản xuất của chúng nữa nhưng thím các bà thím chiếm chỗ , chiếm chỗ , nếu như lỡ chiếm để sử dụng thì bồi thường bằng điểm việc, chuyện còn xảy mà suy tính xem nên gì !”
Chú ba Đường bên cạnh, đôi mắt m.ô.n.g lùng theo làn khói thuốc lá, khi con dâu mang thai thì ông từng hút thuốc, nhưng nhớ đến vài ngày nữa nhà mổ heo nên lấy t.h.u.ố.c lá để mời khách.
Nghe thấy họ đang chuyện lắp điện nên ông cũng tham gia : “Mấy đúng là thiển cận, chuyện chiếm đất là chuyện quan trọng gì, dù gì nó cũng là đất của nhà nước, mỗi nhà mỗi hộ cũng chỉ một miếng đất riêng như thôi.”
“Ý của chú ba chủ yếu là tiền điện đúng ?”
Đường Minh Sơn tiếp.
Đường Văn Cường gật đầu: “Con cũng bác cả nhắc đến, lắp điện vấn đề gì cả, nhưng quá trình dùng điện đó thì tính phí thế nào đây, thêm đó cấp như thế nào mới là thứ khiến một suy nghĩ.”
“Các ông cho rằng chúng ? Chúng là một chuyện, các ông là một chuyện khác.” Thím ba Đường lập tức trả hai chữ “thiển cận”.
Chú ba đường xin tha xong thì bật , Phong Ngọc Lan và Xuân Phân hai họ cãi cũng nhịn bật .
Ngồi chơi nhà chú ba một tiếng thì Nguyên Khang đến bảo họ về nhà rửa chân.
Đợi khi về đến nhà phát hiện Đường Văn Tuệ họ về đến cũng đang rửa chân.
“Ba chúng cùng rửa.” Đường Minh Sơn gánh một thùng nước qua, đợi Đường Văn Tuệ họ rửa xong, rửa sạch chậu rửa chân đổ nước nóng .
Nguyên Khang lấy giày mà ba họ mang ban tối sang, ba ba góc vây quanh chậu rửa chân.
“Hơi nóng, thêm ít nước lạnh .”
Phong Ngọc Lan bỏ tay trong nước, cảm thấy nước nóng.
Đường Minh Sơn bèn thêm nước lạnh .
“Được .”
Mặc dù vẫn còn nóng nhưng trời lạnh thế nước nguội nhanh, ngâm chân một lúc nên nước như là đủ.
Nguyên Khang liếc mắt sang ngọn đèn dầu bên cạnh, lên tiếng cảm khái: “Sau khi dùng đèn điện thì quen dùng đèn dầu nữa, nó sáng như đèn điện.”
“Chắc chắn .” Phong Ngọc Lan gật đầu, nhớ đến chuyện lắp điện của huyện, nhưng nhà ngang vẫn : “Sớm muộn gì nhà ngang cũng sẽ lắp điện thôi.”
“Anh dì Tống bây giờ nhà máy sản xuất giấy lấy cơ sở thiết của bên ký túc xá là chính, thủy điện cũng đều tập trung hết cho bên đó, bây giờ nhà ngang còn nhiều như , cũng sẽ dần dần dọn qua đó thôi.”
thật bên nhà ngang dọn gần hết về bên ký túc xá, chủ yếu là gian bên đó lớn, còn một căn nhà của nhà ngang chỉ mười mấy mét vuông, mấy chen chúc trong một căn nhà như đúng thật vất vả.
“Chú Triệu con họ dọn qua đó ?”
Đường Minh Sơn hỏi.
Nguyên Khang lắc đầu: “Chưa, ngày nào cũng cãi , vốn chú Triệu thuê chỗ mà chị Yến Tử họ ở đây, nhưng thím Triệu cảm thấy phí tiền, thời gian ngoài thuê nhà chi bằng cố gắng hơn, như thể dọn sang ký túc xá .”
Phong Ngọc Lan nhớ đến vợ chồng Triệu Thiên, con của hai họ cũng lớn , một nhà bốn chen chúc trong căn nhà đó đúng là chật chội.
Không họ, ngay cả Đường ở trong căn nhà đó chăm sóc một đứa nhỏ như Nguyên Khang, cho dù chia thành hai phòng nhưng vẫn cảm thấy chật.
“Năm con nghiệp .” Lúc ba Phong Ngọc Lan lau sạch chân, nhà bếp sưởi ấm thì cô lên dự định của : “Huyện chúng thiếu dạy học, đây con cũng trao đổi thư với thầy Vương, ý của là con thể xin trường học về nơi sinh sống để việc.”
“Tốt thì thật, nhưng con học một trường đại học như thế, nếu như thể chuyển đến những nơi hơn trong thành phố thì cũng hơn dạy trong huyện chúng mà.”
Cha Đường xa xăm hơn.
“Con ở gần nhà chút, thêm đó huyện của chúng sẽ phát triển hơn như mà.” Phong Ngọc Lan cũng nhất thời bồng bột, chuyện cô bàn bạc với Đường Minh Sơn xong mới thư cho thầy Vương.
“Con cũng dự định về huyện.” Đường Minh Sơn cũng nhắc đến công việc của .” Gần nhà là một chuyện, thứ hai là huyện chúng chỉ một bác sĩ khoa chỉnh hình, đồng thời vài năm nữa cũng sẽ nghỉ hưu, đúng lúc con về để thế vị trí .”